TÔI DỊ ỨNG SỮA, ÔNG NỘI CỨNG ĐẦU KHIẾN TÔI PHÁT BỆNH

1

Ông nội là một tay "cãi cùn" đỉnh cao, cứng đầu vô đối.

 

dị ứng sữa bò, dặn rõ là đừng bao giờ cho uống sữa.

 

Vậy mà ông vẫn lén đổ sữa bò hết hạn sữa dê pha.

 

sốc phản vệ đường phỏng vấn, gọi cấp cứu 120 đưa viện, ông vẫn tỉnh bơ:

 

“Làm như quý lắm . Hồi xưa đói ăn nhai vỏ cây đất cát cũng thấy ai dị ứng?”

 

Rồi ngay hôm xuất viện, ông nấu món “đặc biệt”: con mèo nuôi suốt năm năm đem hầm chung với gà, ông trộn cho ăn.

 

Thấy ăn xong, ông ha hả, vẻ mặt đắc ý:

 

“Ngày nào cũng bày đặt kén cá chọn canh. Ai bảo thịt mèo ăn ? Mày chẳng ăn xong đó thôi?”

 

lên cơn rối loạn lưỡng cực, tự rạch cổ tay. Sau khi cứu sống, ông bên cạnh buông lời lạnh lùng:

 

“Làm màu. Muốn c.h.ế.t thật thì rạch cổ chứ ai rạch tay?”

 

Bác sĩ căn dặn kỹ lưỡng đừng kích động thêm, ông gạt phăng:

 

“Trẻ như nó bệnh gì nổi? Nó chỉ giả vờ.”

 

Ông còn lén đổi thuốc của , ngày ngày buông lời cay độc.

 

Cuối cùng, khi bệnh mất kiểm soát, cầm d.a.o rạch cổ ông , rạch luôn cổ .

 

Giờ sống . Đã hiểu chuyện.

 

Mở mắt – là chiến.

 

Không ai sống yên .

 

—-------------

 

cạnh bàn ăn, cầm ly sữa lên ngửi.

 

Trong sữa dê quen thuộc, quả nhiên mùi chua nhè nhẹ của sữa bò hết hạn.

 

trọng sinh.

 

Kiếp , ông nội nằng nặc bắt ba đón ông lên thành phố, chăm sóc cả nhà.

 

Ba đồng ý, gọi là báo đáp công sinh thành.

 

Ông nội tới hai ngày, xách một thùng sữa sắp hết hạn từ quán nhỏ ven đường về.

 

Ban đầu ông lén uống một trong phòng, uống xuể, thấy quá hạn mới lôi bắt cả nhà cùng uống.

 

Mẹ với ông, dị ứng sữa bò, uống sẽ sốt cao, nổi ban, thậm chí sốc phản vệ.

 

Ông trợn mắt với : “Tại cô chiều hư nó, kén ăn còn tìm cớ.”

 

Sáng hôm , ông pha sữa cho , cố ý đổ thêm sữa bò .

 

đang vội phỏng vấn, ngửa cổ uống hết ly sữa lao cửa.

 

Kết quả sốc phản vệ giữa đường.

 

Nếu gọi xe cấp cứu, chắc c.h.ế.t mất xác ngoài đường .

 

Ông thong thả đến bệnh viện, tới kéo khỏi giường, tự lên.

 

“Con gái đúng là yếu đuối. Hồi cơm mà ăn, gặm vỏ cây, nuốt đất, ai dị ứng ?”

 

ông đẩy ngã xuống đất, đầu óc choáng váng, thở , cố gắng gào lên khàn khàn:

 

“Ông rõ cháu dị ứng, tại còn cố tình ? Bác sĩ rõ ràng – tuyệt đối uống sữa bò!”

 

Năm nay vốn là năm tuyển dụng lạnh lẽo, nỗ lực hết mới giành một suất phỏng vấn , chuẩn cả tuần trời.

 

Ai ngờ chỉ vì một ly sữa quá hạn mà hỏng hết.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-di-ung-sua-ong-noi-cung-dau-khien-toi-phat-benh/1.html.]

Ông khinh khỉnh phun một bãi nước bọt xuống đất:

 

“Bệnh viện mấy chỗ moi tiền. Không dọa nghiêm trọng thì hút tiền? Mà tí chuyện cũng đòi viện, bố mày kiếm tiền dễ lắm hả?”

 

“Vả , hồi tụi tao bệnh cũng thuốc mà chữa, ráng chịu là khỏi. Có ai c.h.ế.t ?”

 

Lửa giận bốc thẳng lên não, lồm cồm dậy định cãi tiếp, thì huých :

 

“Thôi , ông cũng cố ý. Dù cũng là bề , con hỗn. Thế là bất hiếu.”

 

sững .

 

Đó là ruột đó – mà bà câu như .

 

Ông suýt nữa hại c.h.ế.t , chỉ mới phản bác vài câu thành bất hiếu?

 

câm lặng, thêm lời nào.

 

Từ lúc xuất viện đến giờ, gần như mở miệng với họ.

 

Bạn chuyện, bảo dọn sang nhà cô , mang theo con mèo cưng.

 

Ngày xuất viện về, ông nội lạ kỳ thiện, toe toét xin , còn tự tay nấu một bữa trò để bồi tội.

 

từ chối.

 

Dù gì cũng sắp chuyển , xem như chào tạm biệt, giữ hòa khí bên ngoài cho xong chuyện.

 

Bàn ăn chất đầy món mặn, chiên xào hầm hấp đủ kiểu.

 

chỉ gắp đại hai miếng no.

 

Ông no , cứ bám theo hỏi thấy món ăn hôm nay ngon .

 

Nói thật, ông nấu ăn cực dở, bỏ đủ thứ gia vị linh tinh , mùi vị kỳ quái.

 

nể mặt, vẫn gật đầu lấy lệ: “Ừm.”

 

Ông tít mắt, vỗ tay lớn:

 

“Ngày nào cũng bày đặt chê chê , bảo thịt mèo ăn . Mày ăn xong đó thôi!”

 

Đầu như sét đánh – ầm một tiếng.

 

gần như lăn bếp.

 

Đầu con mèo nhỏ trong cái bồn rửa bẩn thỉu, lông mèo và m.á.u vương vãi khắp sàn.

 

Trên thớt còn hằn rõ mấy vết cào sâu hoắm – dấu vết vùng vẫy khi chết.

 

run rẩy , nước mắt tuôn ngừng, căm hận ông:

 

“Sao ông độc ác đến ? Nhà nghèo đói đến mức ăn cả mèo cưng của !”

 

Dạ dày quặn thắt, lao nhà vệ sinh nôn khan.

 

Ông thong dong tới, miệng hút tẩu thuốc kêu lập bập:

 

“Yếu đuối. Mèo với chả cưng. Từ xưa tới nay, súc vật sinh là để g.i.ế.c thịt. Hồi đói kém, đừng mèo, đến giòi còn ăn.”

 

“Có thịt sẵn ở nhà ăn, mua gì cho phí tiền.”

 

“Tao thấy mày chỉ bày vẽ. mày ăn cũng ngon lành đấy chứ?”

 

chịu nổi nữa, vớ lấy cây chổi đập thẳng đầu ông.

 

Thấy gì đập nấy.

 

Nồi niêu xoong chảo, chậu hoa ly cốc – đập sạch.

 

Tới khi cầm con d.a.o dính m.á.u xông tới rượt ông khắp nhà, thì ba kịp về.

 

Nhìn cảnh tượng tan hoang cùng mặt mũi thất thần, ông tát một cái như trời giáng.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận