Mẹ sững , dám gần.
Một lúc mới hồn, quýnh quáng chạy quanh gọi ba .
Ba sáng câu cá ở ngoại ô, giờ dù bay về cũng mất cả tiếng.
Vậy nên thong dong, đút thêm hai hộp sữa, mới vỗ tay hài lòng, ôm mèo và hành lý cửa.
Mẹ chạy theo : “Tiểu Thanh, con định ? Con mà bất hiếu quá , ông nông nỗi !”
“Ông ? Chẳng vẫn sống nhăn răng đó ? Hồi đó ông ăn vỏ cây, giờ con cho ăn đồ dinh dưỡng còn ơn.”
“Con thấy ông chỉ là màu thôi.”
Nhìn ông nội đang ôm cổ nôn thốc nôn tháo, khoan khoái bước .
Vừa rẽ khỏi khu nhà, đụng ngay ba đang hớt hải chạy về.
Trên nồng nặc mùi nước hoa rẻ tiền, cổ áo còn in rõ dấu môi đỏ.
lặng lẽ ông , ngang qua tiệm massage gần đó – mùi nước hoa y hệt.
lúc, ổ đĩa đám mây của hiện thông báo: “Sao lưu tự động tất.”
bật . Sắp trò vui để xem .
Vừa đặt chân đến nhà bạn, điện thoại reo – ba gọi.
Ông gầm lên:
“Lưu Tiểu Thanh, mày to gan thật đấy! Dám thế với ông mày!”
“Mày đổ bao nhiêu sữa quá hạn ông, ông mày viêm dày cấp tính ! Còn rách cả miệng!”
giả vờ ngạc nhiên: “Trời ơi, con gái nhỏ xíu như con, dám đau ông ? Ông là đàn ông khỏe mạnh, chỉ ông bắt nạt con thôi.”
“Đồ vô ơn!” – ông gào lên chửi.
“Mẹ mày kể hết ! Mày loạn ở nhà vô cớ, ông mày cực khổ nấu cơm mà tiếng nào !”
“Nhà họ Lưu chúng coi trọng hiếu đạo, mày đúng là mất mặt!”
“Được , .” ngắt lời, chẳng buồn nể mặt.
“Mai con tới xin ông. Viêm dày thôi mà, cũng giống dị ứng, bệnh vặt, c.h.ế.t mà rên rỉ.”
Ba còn định tiếp, cúp máy luôn.
Hôm , tay xách nách mang, hát về nhà “thăm bệnh”.
Ông vật giường, mặt xanh như tàu lá, rên rỉ yếu ớt.
Cả đêm tiêu chảy, vẫn nhất quyết viện, cũng chịu uống thuốc ba mua.
Ngược , ông lôi từ túi vỉ thuốc nhỏ lấm lem:
“Đi viện gì? Viện chỉ lừa đảo, mày tao sống ? Nhất quyết đòi đưa tao chịu khổ!”
“Thuốc là thần dược! Một ông lang bán ở vỉa hè, trị bách bệnh! Mấy thứ bác sĩ kê cửa!”
Khi bước phòng, ông đang mắng ba sa sả.
Ba cúi đầu như cút non.
Thấy , ông tức thì tìm chỗ trút giận, túm tay kéo giật mạnh khiến lảo đảo:
“Còn mau xin ông mày? Đồ bất hiếu!”
tươi rói: “Xin ông ạ~ Con còn mang quà tới bồi tội nè.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-di-ung-sua-ong-noi-cung-dau-khien-toi-phat-benh/3.html.]
phịch m.ô.n.g lên giường, chen ông một bên, bắt đầu bày “lễ vật”:
Vỏ cây, bánh bao cám, rau dại, và một bịch đất sét "Quan Âm thổ".
Mặt ông ngày càng đen như đ.í.t nồi.
“Cái quái gì đây?”
“Quà của thời ông đấy ạ! Ông sống với ba con sung sướng quá, quên cả ngày xưa .”
nâng bịch đất sét lên:
“Ông từng kể ăn vỏ cây đất sét, con chứng kiến, ông ăn thử , cho cháu nếm mùi gian khó với.”
Ông hừ một tiếng, hất đổ bịch đất lên chăn.
vẫn tươi :
“Xem ông quen sung sướng , khinh mấy thứ ngày xưa ha. Quên cội nguồn đó.”
“Không , con còn mang món khác ngon hơn nè.”
lấy một cái móng giò bóng nhẫy và một bát sườn nếp nóng hổi.
“Ông ơi, cháu gái đích mua để hiếu kính ông đấy ạ~”
Mặt ông dịu , xé ngay nửa cái móng giò nhét vô mồm.
Một ngày một đêm ăn, ông đói quá .
Ba bên cạnh dè dặt nhắc:
“Ba, bác sĩ bảo viêm dày thì nên nhịn ăn, nên ăn đồ dầu mỡ…”
nhanh miệng chen :
“Ba, lúc nào ba cũng bác sĩ thế? Bác sĩ là thánh hả?”
“Cho ông ăn cái ông thích ? Nhà già là phúc. Làm cho ông vui mới là hiếu.”
Ông xong, trừng mắt với ba, nhai móng giò ngấu nghiến.
Vừa nuốt xuống, ông khựng vài giây — bật dậy, nhảy loạn khắp phòng, nước mắt nước mũi ròng ròng.
Ba trố mắt: “Ba ?”
Ông “ư… a…” nổi một câu.
Ba túm lấy : “Con cho ông ăn cái gì?!”
vô tội: “Móng giò mà, ba thấy mà.”
“Ba, con thấy móng giò đúng là thần dược, ông khỏe hẳn !”
Ừ thì là móng giò thật… nhưng nhét nguyên một tuýp mù tạt trong.
Một chút phụ gia thôi mà.
Tưởng tượng lở miệng gặp mù tạt… ê buốt đến dậy thì cũng tỉnh!
vặn nắp chai nước, đưa lên miệng, chỉ ông: “Ba ơi, ông chắc đang uống nước á.”
Ba giật chai từ tay , ông nội nốc mấy ngụm — nhảy dựng nữa.
Trong nước bỏ… dầu ớt.
Mẹ nhà, thấy ông nhảy loạn cả lên, giật hét lớn.
ôm bụng lăn lộn.