Thoát khỏi hệ thống liếm cẩu

Chương 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

8.

Tôi không ngờ Cố Cẩm Thư lại lo lắng đến vậy. Hôm sau, ngay khi tan học, anh ta lập tức đến tìm tôi, kéo tay tôi lại:

“Thẩm Hàn Thanh, anh có chuyện muốn nói riêng với em.”

 

Tôi lập tức rút tay ra. Cố Cẩm Thư và Từ Phi Phi từng có ý đồ chuốc thuốc tôi, làm sao tôi dám đi đâu riêng với anh ta nữa?

 

Tôi nhanh chóng lùi lại, giữ khoảng cách một cánh tay rồi nói dứt khoát:

“Bạn học Cố, nếu có chuyện gì thì cứ nói ở đây. Đừng động tay động chân.”

 

Tôi từ chối thẳng thừng trước mặt bao nhiêu người, khiến Cố Cẩm Thư trừng mắt lạnh lùng:

Nam Cung Tư Uyển

“Thẩm Hàn Thanh, cô chưa đủ sao?”

 

Tôi thật sự cạn lời. Tôi đã tránh né rõ ràng như thế mà trong mắt anh ta lại thành tôi đang làm quá lên.

 

Thấy tôi im lặng, Cố Cẩm Thư bỗng dịu giọng:

“Được rồi, chuyện cũ anh không tính nữa. Giờ chúng ta có thể nói chuyện riêng chưa?”

 

Nhìn vẻ mặt tự tin đầy ngạo mạn ấy, tôi không khỏi thấy buồn cười. Anh ta thực sự nghĩ chỉ cần cho tôi chút “ngọt ngào”, tôi sẽ quay lại quấn lấy anh ta như trước sao?

 

Tôi cười lạnh:

“Cậu Cố, lời tôi nói cậu không hiểu à? Nếu có chuyện thì nói ở đây. Tôi không có gì cần nói riêng với cậu. Còn nữa, cậu nói tha thứ cho tôi là sao? Tôi có làm gì sai mà cần cậu tha thứ?”

 

Cố Cẩm Thư trông như không thể tin được tôi lại thay đổi như thế. Đến khi chuông vào lớp vang lên, anh ta mới bừng tỉnh.

 

Từ Phi Phi kéo anh ta đi. Trước khi rời đi, Cố Cẩm Thư còn quay đầu trừng mắt đầy giận dữ về phía tôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thoat-khoi-he-thong-liem-cau/chuong-7.html.]

Sau chuyện này, mọi người cuối cùng cũng tin là tôi thật sự đã buông bỏ Cố Cẩm Thư.

 

Nhất là sau vụ ồn ào tối hôm trước, đến cả mấy “tiểu fan” đi theo anh ta cũng nghĩ tôi không còn bám theo nữa.

Chỉ có Hứa Phi Phi và Cố Cẩm Thư vẫn một mực tin rằng tôi chỉ đang giả vờ.

 

Tôi chỉ có thể nói hai người họ quả là tâm đầu ý hợp, chẳng trách quan hệ thân thiết như vậy. Tôi thật lòng chúc phúc cho họ, mong họ cứ trói lấy nhau mà đừng làm hại ai khác nữa.

 

Hôm đó, Cố Cẩm Thư vẫn tiếp tục tìm tôi, nhưng tôi tránh mặt anh ta mọi lúc.

 

Buổi chiều tôi không có tiết học, nên cùng mẹ đưa bố đi kiểm tra sức khỏe lại. Dù sao bố tôi cũng đã nhịn “chuyện ấy” ba năm, mẹ tôi lo sức khỏe ông không ổn nên cứ định kỳ dẫn ông đi khám.

 

Khi bố mẹ tôi bận làm thủ tục xuất viện, tôi ngồi đợi ở sảnh. Là một người độc thân, tôi đúng là không chịu nổi cảnh người khác thể hiện tình cảm ngọt ngào.

 

Lúc đó, tôi nghe thấy một giọng quen thuộc đang cãi nhau với y tá ở hành lang:

“Sao mẹ tôi không được phục hồi chức năng nữa? Trước đây chúng tôi phẫu thuật ở đây, mẹ tôi từng được điều trị phục hồi ở đây mà!”

 

Thì ra hôm nay là ngày mẹ Cố Cẩm Thư đến bệnh viện để phục hồi chức năng.

 

Bà ta bị di chứng ở chân từ nhỏ. Tôi đã sắp xếp bác sĩ phẫu thuật giỏi và điều trị phục hồi chức năng hàng tháng cho bà ta tại bệnh viện do Thẩm gia quản lý.

 

Nhờ điều trị, mẹ Cố Cẩm Thư đã có thể đi lại, dù chưa hoàn toàn khỏi hẳn. Việc phục hồi định kỳ giúp bà ta bớt đau nhức rất nhiều.

 

Nhưng giờ, tôi đã hủy toàn bộ đặc quyền đó.

 

Y tá nhẹ nhàng giải thích:

“Lần trước là do cô Thẩm đứng ra sắp xếp. Nhưng cô ấy đã thông báo ngừng toàn bộ hỗ trợ. Nếu gia đình anh cần điều trị phục hồi, xin vui lòng đăng ký và thanh toán trước.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận