3.
Khi Từ Phi Phi xuất hiện, mắt tôi nheo lại lạnh lùng. Trong ba năm l.i.ế.m gót Cố Cẩm Thư, phần lớn những hình phạt tàn nhẫn mà hệ thống giáng xuống tôi đều có dấu tay của ả ta.
Để tránh bị phạt, tôi buộc phải cúi đầu nịnh bợ cả Từ Phi Phi. Ba năm qua, ả nhận được từ tôi không biết bao nhiêu lợi ích tiền tài, quan hệ, danh tiếng. Tất cả đều là tôi dâng tận tay.
Cố Cẩm Thư và Từ Phi Phi luôn miệng gọi nhau là “anh em”, nhưng ai có mắt đều thấy rõ sự mập mờ đáng ngờ giữa hai người. Có người khinh bỉ, có người giễu cợt:
“Con chó Thẩm Hán Thanh kia l.i.ế.m đến mức nếu một ngày hai người kia công khai yêu nhau, thì ả cũng chỉ là tình nhân ngầm mà thôi.”
Nam Cung Tư Uyển
Nhưng giờ thì khác. Ngay cả Cố Cẩm Thư tôi cũng không còn sợ, thì một Từ Phi Phi có nghĩa lý gì?
Tôi nhìn thẳng vào mắt ả, giọng nhẹ nhàng mà sắc như dao:
“Phi Phi, cô suy nghĩ nhiều quá rồi. Tôi thật sự không còn muốn làm nô lệ của Cố Cẩm Thư nữa. Xin lỗi nhé, từ giờ cô cũng sẽ không được lợi lộc gì từ tôi đâu.”
Mọi người xung quanh bật cười. Mặt Từ Phi Phi đỏ bừng như bị tát.
Chứng kiến người yêu thanh mai trúc mã bị làm bẽ mặt, Cố Cẩm Thư sải bước đến, gằn từng chữ:
“Thẩm Hán Thanh, tôi yêu cầu cô lập tức xin lỗi Phi Phi. Nếu không, cả đời này tôi sẽ không thèm để mắt tới cô nữa!”
Mắt tôi sáng rực lên như nghe được tin trúng độc đắc.
“Thật à? Cảm ơn anh.”
Dứt lời, tôi quay người bỏ chạy, sợ chỉ cần chậm một giây thôi là anh ta sẽ đổi ý.
Tan học, xe đã chờ sẵn trước cổng. Nhưng tài xế không nổ máy. Tôi thấy lạ, liền hỏi:
“Chú Lý, sao chưa đi vậy ạ?”
Chú nhìn tôi, đầy nghi hoặc:
“Cô không đợi Cố thiếu gia sao?”
Ngay lúc đó, Cố Cẩm Thư bước ra. Ánh mắt lạnh tanh, vẻ khinh thường lồ lộ như muốn nói: “Giờ cô ra vẻ cao giá à?”
Tôi nhìn thẳng về phía anh ta, lạnh lẽo nói:
“Từ giờ sẽ không còn ‘Cố thiếu gia’ nữa. Chúng ta đi thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thoat-khoi-he-thong-liem-cau/chuong-2.html.]
Chú Lý mỉm cười nhẹ nhõm, khởi động xe, bánh xe rít lên, để lại phía sau một làn khói xám mù mịt và một Cố Cẩm Thư sững sờ đứng đó.
Rõ ràng, chú Lý cũng chịu khổ vì anh ta không ít.
Tôi quay sang chú Lý, nói thật lòng:
“Ba năm qua chú vất vả rồi. Cháu sẽ nói với bố mẹ tăng lương cho chú.”
Chú cười hiền hậu:
“Tiểu thư à, ba năm nay cô đã tặng tôi bao nhiêu bao lì xì rồi còn gì.”
Đúng lúc đó, điện thoại tôi đổ chuông. Là Cố Cẩm Thư. Tôi hơi tò mò, không biết sau thất bại này anh ta còn nói được gì. Tôi bắt máy.
Tiếng hét chói tai lập tức vang lên từ đầu dây bên kia:
“Thẩm Hán Thanh! Cô cố tình đúng không?! Cô chờ đấy, đời này tôi sẽ không tha thứ cho cô đâu!”
Tôi phì cười. Vẫn là câu đó. Không có gì mới mẻ hơn à?
Tôi nhấc máy lên sát tai, lạnh lùng đáp:
“Câu này nghe quen tai lắm rồi. Dù sao anh cũng là sinh viên đại học, sáng tạo chút đi. Ví dụ như ‘kiếp sau không tha thứ’ chẳng hạn.”
Rồi tôi cúp máy.
Tôi không biết Cố Cẩm Thư sẽ tức đến mức nào, nhưng tôi cảm thấy sảng khoái vô cùng. Ba năm qua, tôi sống trong sự nhẫn nhục và áp lực đến nghẹt thở.
Tôi chấp nhận bước vào vũng bùn này để cứu bố mình. Nhưng ba năm ấy, tôi không hề lười biếng.
Tôi trả học phí cho anh ta, trao học bổng cho Từ Phi Phi, đưa mẹ anh ta điều trị hàng tháng tại bệnh viện Thẩm gia từng thứ, từng việc, đều là tôi chủ động làm.
Thế nhưng đổi lại, chỉ là những ánh mắt khinh thường và sự sỉ nhục lặp đi lặp lại.
Bây giờ, tôi muốn lấy lại tất cả.
Không có tôi Thẩm Hán Thanh, Cố Cẩm Thư rồi sẽ biết cuộc sống thực sự của anh ta đáng giá bao nhiêu.