Thoát khỏi hệ thống liếm cẩu

Chương 12: Hoàn

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

13.

Mặc dù vậy, mẹ của Cố Cẩm Thư vẫn nhất quyết yêu cầu tôi phải chịu trách nhiệm với con trai bà ta. Bà ta còn nói rằng, đàn ông có nhiều bạn gái là chuyện bình thường, thời xưa đàn ông có thể có ba vợ bốn thiếp cũng chẳng sao.

Những lời lẽ phá vỡ tam quan như thế lập tức khiến phòng phát sóng trực tiếp bùng nổ.

 

Phần lớn khán giả đều mắng chửi Cố Cẩm Thư và mẹ anh ta thậm tệ.

Nhưng mẹ anh ta vẫn không chịu nhượng bộ, dù sao thì, trong lòng bà ta, chỉ cần cố gắng thì xe đạp cũng có thể biến thành xe máy.

 

Cuối cùng, bà ta bị cảnh sát bắt giữ vì tội gây rối trật tự công cộng.

 

 

Những ngày tiếp theo trôi qua một cách lặng lẽ và yên ả đến lạ.

Từ Phi Phi và Cố Cẩm Thư đều biến mất khỏi tầm mắt tôi.

 

Mãi đến khi nghe tin Cố Cẩm Thư bị bắt, tôi mới biết anh ta thực sự đã g.i.ế.c c.h.ế.t Từ Phi Phi.

 

Chỉ vì Từ Phi Phi đứng ra làm chứng cho tôi, mà anh ta sinh lòng oán hận.

Dù sao thì trước đó, anh ta lấy những gì tôi cho để dâng tặng cho Từ Phi Phi, nhưng khi sự việc bại lộ, anh ta lại đến tính sổ với Từ Phi Phi.

 

Trong lúc hai người cãi nhau, Cố Cẩm Thư đánh Từ Phi Phi đến mức cô ta bị sảy thai.

Nhưng Từ Phi Phi vẫn không chịu buông tha, vì vậy cuối cùng Cố Cẩm Thư đã ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t cô ấy rồi bỏ trốn.

 

 

Sau khi Cố Cẩm Thư bị tuyên án, tôi đến trại giam thăm anh ta.

Trông anh ta gầy gò, râu ria xồm xoàm, ánh mắt hoang dại.

 

Qua lớp kính ngăn, anh ta hỏi:

 

“Thẩm Hàn Thanh, chẳng phải em từng yêu anh sao? Làm sao em có thể ngừng yêu anh được?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thoat-khoi-he-thong-liem-cau/chuong-12-hoan.html.]

Nam Cung Tư Uyển

 

Tôi chỉ nhẹ nhàng kể cho anh ta nghe về hệ thống.

Vừa nghe xong, Cố Cẩm Thư lập tức sụp đổ.

 

Sau này, tôi nghe nói anh ta đã phát điên trong tù.

Nhiều năm sau, tôi vô tình trông thấy một bà lão ăn xin tàn tật nơi đầu đường, trông rất giống mẹ của Cố Cẩm Thư.

 

 

Thật ra, nếu Cố Cẩm Thư từng biết ơn sự giúp đỡ mà tôi dành cho anh ta, thì cho dù hệ thống có bị ngắt kết nối, tôi vẫn sẵn sàng ủng hộ.

 

Đáng tiếc thay — anh ta không hề trân trọng.

Anh ta không vượt qua được sự cám dỗ của đồng tiền, nhưng lại cảm thấy xấu hổ vì chính điều đó.

Thế là cuối cùng, anh ta đem tất cả sự nhỏ nhen và tăm tối trong lòng đổ lên người tôi — người từng là ân nhân của anh ta.

 

Đến khi tôi đòi lại món quà của mình, anh ta thậm chí còn vứt bỏ cả lòng tự trọng cuối cùng.

 

Sau tất cả, tôi chỉ cảm thấy nhẹ nhõm.

 

Không có tình yêu, nên cũng không có đau thương. Tôi chưa từng yêu Cố Cẩm Thư, những gì tôi dành cho anh ta chỉ là sự nhẫn nhịn miễn cưỡng, là vở kịch mà hệ thống buộc tôi phải diễn cho đến khi tôi tự tay xé bỏ nó.

 

Anh ta sụp đổ, mẹ anh ta điên cuồng, còn tôi — cuối cùng cũng được làm chính mình.

 

Tôi không thấy vui vì người khác gặp bất hạnh, nhưng tôi cũng chẳng còn lòng trắc ẩn để thương hại một kẻ từng lợi dụng và chà đạp tôi không chút do dự. Thứ tôi tiếc chỉ là ba năm cuộc đời, đáng lẽ tôi có thể sống tốt hơn, tự do hơn, nếu không bị hệ thống áp đặt.

 

Nhưng không sao cả. Bây giờ, mọi thứ đã chấm dứt. Hệ thống tắt rồi, con đường phía trước là của tôi.

 

Tôi sẽ sống một cách thông minh hơn, sắc sảo hơn, và nhất định — sẽ không bao giờ để bản thân bị điều khiển bởi bất kỳ ai hay bất kỳ thứ gì nữa.

 

Tôi xoay người rời đi, không quay đầu lại. Phía sau là đống đổ nát của quá khứ, còn phía trước là một cuộc đời mà tôi thật sự muốn sống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận