11.
Cố Cẩn Thư cau mày nói:
“Thẩm Hàn Thanh, sao bây giờ cô lại trở thành như thế này? Trước đây cô đâu có như vậy.”
Tôi lạnh lùng đáp:
“Cố Cẩn Thư, anh vẫn chưa hiểu à? Tôi đã l.i.ế.m anh suốt ba năm, nhưng từ giờ tôi sẽ không làm vậy nữa. Tôi nói nghiêm túc đấy. Tôi sẽ lấy lại tất cả những đặc quyền mà anh từng có từ tôi.”
Từ Phi Phi giận dữ chen vào:
“Thẩm Hàn Thanh, cô chỉ là một kẻ ăn bám sống nhờ bố mẹ, được anh Cẩn Thư để cho ‘liếm’ đã là vinh dự rồi! Anh ấy còn chưa tốt nghiệp mà đã được công ty lớn để ý. Cô đừng tưởng mình có tiền là giỏi. Cô dựa vào bố mẹ, còn anh Cẩn Thư thì luôn tự lực cánh sinh.”
Những lời đó khiến Cố Cẩn Thư vô cùng đắc ý. Anh ta ngạo mạn nói:
“Thẩm Hàn Thanh, đừng vì ghen tức mà thù ghét người khác. Tôi nghĩ chuyện này nên dừng lại ở đây.”
Tôi nhìn cả hai với ánh mắt lạnh nhạt, nói:
“Anh nghĩ tôi ghen à? Là anh ghen với tôi thì đúng hơn. Ghen vì tôi có bố mẹ yêu thương và một gia đình giàu có. Xin lỗi nhé, có những người mơ cũng chẳng được đâu.”
Sắc mặt Từ Phi Phi và Cố Cẩn Thư lập tức thay đổi, đầy tức tối.
Không lâu sau, Từ Phi Phi và Cố Cẩn Thư đã mâu thuẫn với nhau.
Lý do là vì Cố Cẩn Thư không trả nổi khoản nợ hơn 2.000 tệ mà Từ Phi Phi đã ứng trước.
Anh ta gọi cho công ty tài trợ chính là công ty tôi đứng sau. Sau đó, bên công ty gọi cho tôi. Tôi yêu cầu họ hẹn gặp trực tiếp để tôi nói chuyện với nhà tài trợ.
Đến ngày hẹn, tôi bước vào phòng tiếp khách, nơi Cố Cẩn Thư và Từ Phi Phi đã ngồi chờ.
Khi thấy tôi, cả hai người đều tròn mắt kinh ngạc.
Cố Cẩn Thư chất vấn:
“Thẩm Hàn Thanh, có phải là cô làm không? Cô dùng thế lực nhà họ Thẩm ép công ty rút tài trợ của tôi?”
Từ Phi Phi cũng tức tối:
“Chỉ vì anh Cẩn Thư không thích cô, mà cô lại tìm cách phá hoại anh ấy? Cô thật độc ác.”
Tôi chỉ cười nhạt, rồi lấy ra bản sao kê tài khoản ngân hàng:
“Cô thực sự nghĩ anh ta được công ty tuyển vì tài năng sao? Chính tôi là người cấp tài trợ cho anh ta.”
Cố Cẩn Thư nhìn chằm chằm vào giấy tờ, sững người:
“Không thể nào…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thoat-khoi-he-thong-liem-cau/chuong-10.html.]
Nam Cung Tư Uyển
Tôi lạnh lùng nói:
“Tôi đã nói rồi, những gì tôi từng cho thì tôi cũng có thể lấy lại.”
Khuôn mặt anh ta trắng bệch như giấy.
Từ Phi Phi quay sang cáu kỉnh:
“Cố Cẩn Thư, anh hết tiền rồi. Thế số tiền hơn 2.000 tệ anh nợ tôi thì sao?”
Cố Cẩn Thư cũng giận dữ đáp lại:
“Chỉ hơn 2.000 tệ thôi mà! Quà tôi mua cho cô cũng đâu có ít hơn! Lần trước cô làm bẩn quần áo của Thẩm Hàn Thanh, tôi còn là người trả tiền! Giờ cô còn đòi nữa?”
Từ Phi Phi không nhịn được hét lên:
“Anh dám nói tôi như vậy? Giờ anh phải trả tôi 6.000 tệ cả vốn lẫn lời!”
Thế là hai người cãi nhau to tiếng, rồi thậm chí còn xô đẩy, đánh nhau, cuối cùng đều quay sang yêu cầu tôi gọi bảo vệ can thiệp.
Tôi chỉ ngồi xem cảnh tượng “chó cắn chó” ấy với tâm trạng đầy hả hê.
⸻
Kể từ khi không còn sự hậu thuẫn của tôi, cuộc sống của Cố Cẩn Thư trở nên khó khăn.
Chi phí sinh hoạt, tiền thuê nhà và viện phí cho mẹ anh ta như ba ngọn núi đè lên vai.
Chỉ trong vòng hai tháng, chàng thiếu gia từng được tôi nâng đỡ đã trở lại nguyên hình là một tên trai nghèo.
⸻
Cùng lúc đó, tôi chính thức nhận được thông báo trúng tuyển cao học.
Từ Phi Phi không dám đụng đến tôi nữa, liền quay sang mỉa mai Cố Cẩn Thư:
“Có người ngay từ đầu đã mặt dày, bảo người khác nhường vị trí học cao học. Không có năng lực thì nên tự biết thân biết phận.”
Cố Cẩn Thư không đáp lại, chỉ lườm Từ Phi Phi.
Từ Phi Phi gằn giọng:
“Anh nhìn tôi làm gì? Tôi đang nói anh đấy, Cố Cẩn Thư, đồ thất bại!”
Tiếng cười nhạo vang lên xung quanh, khiến khuôn mặt Cố Cẩn Thư đỏ bừng không nói nên lời.