THIÊN KIM CÁ MẶN

Chương 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thời gian trôi qua, danh sách học sinh xét tuyển thẳng công bố.

Không tên Lục Vãn Vãn.

tên chễm chệ ở đó.

 

Khi Vãn Vãn về nhà báo tin, lập tức cả nhà nháo nhào.

 

12

“Nhất định là nhầm lẫn ! Có ghi nhầm tên Miên Miên thành tên Vãn Vãn ?” – Phu nhân họ Lục thốt lên theo phản xạ.

 

Mắt Vãn Vãn đỏ hoe, môi mím chặt, trông như đang cố nuốt ấm ức.

Điều càng khiến bà Lục xót xa, khăng khăng cho rằng trường sai, đòi đến gặp hiệu trưởng để đòi suất xét tuyển cho Vãn Vãn.

 

Ông Lục cau mày im lặng, nhưng cũng tin suất đó là của .

Chỉ Lục Hoài là một câu công bằng:

“Thành tích của Miên Miên , em xét tuyển thẳng cũng gì lạ.”

 

câu chẳng khác nào chọc tổ ong.

Vãn Vãn bật :

“Em chỉ là con nuôi, chị gái mới là em ruột của nên luôn thiên vị chị .

Ngôi nhà vốn thuộc về em, lẽ em nên sớm rời thì hơn.”

 

Nói xong, cô lau nước mắt chạy về phòng.

Bà Lục quát Lục Hoài vài câu, hốt hoảng chạy theo an ủi.

 

Lục cũng sang trách móc con trai:

“ Làm gì kỳ ? Em gái buồn, dỗ dành thì thôi, còn chọc cho nó .”

 

Lục Hoài liếc – từ đầu đến cuối vẫn im lặng – ngẩng đầu ba, ánh mắt trầm xuống:

“ Ba, Miên Miên cũng là em gái của con, và cả Kiều Kiều nữa… Họ cũng là con gái của ba .”

“ Ba thấy sự tủi của Vãn Vãn, thấy của họ?”

 

Sắc mặt ông Lục khựng , đó nổi giận:

“Con đang chất vấn ba đấy ?”

 

Lục Hoài hề né tránh, thẳng mắt ông.

Cuối cùng, chính cha xuống nước.

con trai trưởng thành, còn là tiếp quản sản nghiệp từ tay ông nội.

Ông tuy là cha, đôi khi thể lên giọng, nhưng cũng chẳng dám thật sự cứng rắn đối đầu.

 

Trước khi bỏ , ông chỉ ném mấy câu cho lệ.

bóng lưng, thấy thấp thoáng dáng vẻ của kẻ thua cuộc bỏ chạy.

 

Lục Hoài sang , do dự, giơ tay xoa đầu , mỉm dịu dàng:

“Miên Miên, chúc mừng em.”

 

Thực , suất xét tuyển thẳng chẳng mấy quan tâm, chắc là do ông hiệu trưởng giúp ghi tên .

Cảm nhận ấm nơi bàn tay, cũng mỉm với , đầu gọi tiếng:

“ Cảm ơn trai.”

 

13

Quả nhiên, vợ chồng nhà họ Lục dắt theo Lục Vãn Vãn tới tìm hiệu trưởng.

Lục Hoài vì lo lắng, hôm đó cũng đến công ty mà cùng tới trường.

 

Danh sách nghi ngờ, nhà trường lập tức coi trọng, gọi cả thầy cô và học sinh liên quan đến chứng kiến.

 

Hiệu trưởng Khổng nghiêm giọng Lục Vãn Vãn:

— Em nghi ngờ danh sách là giả ?

 

Lục Vãn Vãn trốn lưng Lục phu nhân, dám đối diện với ánh mắt của hiệu trưởng, cúi đầu lí nhí:

“ Em… nghi danh sách là giả, chỉ là… chị vốn chẳng hề học hành gì, thể suất bảo tống? Chắc là nhà trường nhầm lẫn ở .

“Em cũng chỉ chị chiếm mất suất của khác… như công bằng với .”

 

Lời rơi xuống, xung quanh xôn xao, ít ánh mắt khác thường đồng loạt đổ về phía .

 

Lục Hoài khẽ nhíu mày, bước lên che chắn mặt .

 

Hiệu trưởng Khổng sâu mắt Lục Vãn Vãn, sang Lục và Lục phu nhân:

“ Giang Miên là con gái của hai , ngoài nghi ngờ nó, lẽ cha , các tin nó tiên chứ?”

 

Lục phu nhân mím môi, đáp giọng nghiêm trang:

“Hai đứa đều là con , chẳng bênh ai, chỉ cầu một sự công bằng.”

 

Hiệu trưởng Khổng bật , như thấy chuyện buồn nhất hôm nay:

“Công bằng ư? Được, mời xem đây.”

 

Ông lượt trải từng tập hồ sơ ngay mặt :

“Ai bảo đến trường là học? Có những thiên tài siêu cấp, hợp với cách dạy thông thường, chỉ cần tự học một năm vượt xa mười năm của khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thien-kim-ca-man/chuong-7.html.]

Đây là bộ chứng chỉ và giải thưởng mà Giang Miên đạt từ nhỏ đến lớn, phần lớn đều là giải quốc gia trở lên, mà nào cũng là huy chương vàng. Chỉ cần những thứ thôi, nó đủ sức Bảo tống bất kỳ trường đại học nào trong nước.

Đây là các bài báo khoa học nó đăng từ năm mười hai tuổi, kèm hai mươi ba bằng sáng chế. Và thứ tầm thường nhất trong đó… là trò chơi nó tạo khi mới chín tuổi.”

 

Ông lấy điện thoại mở một ứng dụng quen thuộc, giao diện hiện lên rõ ràng mắt .

 

Sắc mặt Lục Vãn Vãn trắng bệch, cả chao đảo như sắp ngã.

 

“Nó kiểu thiên tài thông thường — giọng hiệu trưởng trầm xuống — Bộ não của nó là tài sản quý giá nhất của loài . Nếu nó , bây giờ thể lấy bằng nghiệp của bất cứ trường nào.

Một suất Bảo tống ư? Nó chẳng thèm. Là cho, thế thôi.”

 

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

14

Không gian lặng như tờ.

Vợ chồng nhà họ Lục là những chấn động nhất, c.h.ế.t lặng , quên cả phản ứng.

 

Đứa con mà họ xem nhẹ nhất… hóa là một thiên tài như .

 

Lục phu nhân chút lúng túng, ánh mắt tiến gần, e dè.

 

nghiêng đầu hiệu trưởng:

“Lão Khổng…”

 

Ông giả vờ nghiêm nghị, nhưng khoé mắt đầy ý :

“Con bé , gọi là ông mới đúng.”

 

ngoan ngoãn sửa :

“ Khổng ông, cháu đến trường cũng chứ?”

 

Hiệu trưởng hiền hòa:

“Được, nhưng thi thì vẫn đến.”

 

gật đầu hờ hững, cất bước ngoài.

Đám đông như thủy triều tách , nhường hẳn một lối cho .

 

Tới cổng trường, Lục Hoài đang bên xe, lặng lẽ .

bước gần.

 

Lục phu nhân vội vàng đuổi theo:

“ Miên Miên, đợi với! Con nhanh thế gì.”

 

, chìa tay định kéo :

“ Sao con sớm cho bố ? Nếu sớm thì hôm nay cần tới trường gì.

Đói ? Hôm nay với bố đưa con ăn ngon, mua sắm, con thích gì cũng mua cho.”

 

Ông Lục cạnh, im lặng tỏ ý đồng thuận.

 

Sau lưng họ, Lục Vãn Vãn mặt mày trắng bệch, nước mắt rưng rưng, cả như sắp đổ gục.

 

tránh tay bà . Nụ của bà khẽ đông cứng.

 

“Không cần , con về nhà.”

 

Bà gượng :

“Về nghỉ cũng , lên xe .”

 

Bà mở cửa chiếc xe sang cạnh Lục Hoài, nhưng vẫn nguyên.

 

Sắc mặt bà mỗi lúc một gượng gạo, gần như giữ nổi nụ nữa thì…

 

Một tiếng gọi vui vẻ vang lên:

“Chị! Em tới đón chị đây!”

 

Chiếc xe van cũ kỹ dừng xa, Giang Dục tươi như ánh nắng, thò đầu khỏi cửa sổ, vẫy tay lia lịa.

 

Ghế lái, Lục Kiều một tay đặt vô lăng, một tay đẩy nhẹ gọng kính, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua vợ chồng Lục như chuyện gì.

 

giơ tay vẫy về phía Lục Hoài:

“Anh, rảnh thì qua chơi, em mời ăn thịt heo Lục Kiều nuôi.”

 

Nói xong, đút tay túi, thong thả bước về phía chiếc van.

 

 

Lục Hoài theo bóng lưng kiên quyết , chợt nhớ đầu gặp

 

Anh khẽ lẩm bẩm:

“Thì , ngay từ đầu… em ý như .”

 

— Hết —

Bạn cần đăng nhập để bình luận