THIÊN KIM CÁ MẶN

Chương 1

1.

lên xe ngay ngắn, tự thắt dây an , chọn một tư thế thoải mái ngả .

 

Nằm im nhúc nhích.

 

Ánh mắt Lục Hoài chút khó tả, như thể đang một thứ gì đó trừu tượng.

 

À, Lục Hoài là trai ruột thất lạc nhiều năm của , nghề nghiệp là tổng tài bá đạo.

 

Còn chính là cô tiểu thư thật trao nhầm.

 

Thái độ như dã ngoại của khiến Lục Hoài im lặng một lúc lâu, lúc lên tiếng hỏi:

"Không cần chào tạm biệt họ ?"

"Không..."

 

 "Chị, chị duy nhất của em, chị cứ thế mà ?"

 

mở miệng một tràng gào cắt ngang, ngay đó là một vật thể hình lao tới, bổ nhào cửa sổ xe níu lấy tay .

 

"Em nỡ xa chị, chị em ?"

 

Vừa , nó nắm cánh tay lắc lấy lắc để. cảm thấy như một cây rong biển đang rung rinh, hồn phách như bay từ miệng.

 

"Ừ, chị đây, chuyện gì thì đốt vàng mã nhé."

 

bình thản nhắm mắt .

 

Giang Dục khựng một chút, ngay đó to hơn.

 

"Chị ơi em bài đánh giá xong , bao giờ mới cho mã mời đây..."

 

Cậu xách cổ dựng thẳng lên, tiếng bỗng im bặt.

 

Lục Kiều tay ôm một cuốn sổ dày, đẩy gọng kính sống mũi, cặp kính dường như lóe lên một tia sáng lạnh.

 

"Cậu là Giang Dục đúng ? Nghe ba , thời gian qua phụ trách việc ăn uống của tám con lợn ở sân ?"

 

Giọng điệu nghiêm túc tra hỏi khiến Giang Dục bất giác thẳng , lấy thái độ nghiêm túc như hồi tiểu học đối mặt với giáo viên chủ nhiệm.

"Vâng, ạ, chuyện gì ạ?"

 

Lục Kiều "xoạt" một tiếng mở cuốn sổ, rút cây bút máy từ túi áo , "soạt soạt" hỏi:

 "Mỗi ngày cho ăn lúc mấy giờ?"

"Lợn con ăn uống thế nào?"

"Sau khi ăn vận động bao lâu?"

"Phân thải gì bất thường ?"

 

Trước hàng loạt câu hỏi, miệng Giang Dục dần há hốc, cả như ngây dại.

 

Còn Lục Hoài dường như lường , chỉ nhướng mi, lặng lẽ bên cạnh.

 

khá bất ngờ liếc Lục Kiều một cái.

 

Từ một tiểu thư nhà giàu, trở thành con gái của mổ lợn, cô hề chút hụt hẫng nào, thậm chí còn thích ứng nhanh hơn cả .

 

Lục Kiều bắt gặp ánh mắt của , lịch sự gật đầu.

 

một tiếng, chỉ Giang Dục đang ngây với cô :

"Giang Dục dễ sai bảo lắm, ý tưởng gì cứ giao cho nó ."

 

Mắt Lục Kiều sáng lên, suy nghĩ một lát :

 "Nhà họ Lục, tiền."

Anh trai nhà họ Lục: "..."

Em trai nhà họ Giang: "..."

 

02

 

Về đến biệt thự nhà họ Lục gần mười giờ, qua giờ ngủ thường lệ của . Hai mí mắt đánh chí chóe, thôi cũng suýt ngủ gật.

 

bước cửa, một giọng yểu điệu cắt ngang, cơn buồn ngủ chạy mất nửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thien-kim-ca-man/chuong-1.html.]

 

“Anh cả, cuối cùng cũng về !

 

Dì Lưu, mau mang cháo gà xé bảo chuẩn đây, cả đường cả ngày mệt , chắc ăn uống cũng ngon.”

 

Một cô gái mặc váy trắng nhẹ nhàng chạy tới, quanh Lục Hoài ân cần hỏi han, chau mày đầy lo lắng.

 

Sau một tràng quan tâm, ánh mắt cô liếc sang , che miệng “ối” lên một tiếng:

 

“A… chị, xin nha, em quên mất chị ở đây.

 

Anh cả, đây là chị Giang Miên ạ? Thế… chị Kiều thật sự về ?”

 

Sắc mặt Lục Hoài nhàn nhạt:

 

“Cô là quyền của cô . Từ giờ Giang Miên chính là chị của em.”

 

Rồi sang :

 

“Đây là Lục Vãn Vãn, đứa trẻ nhận nuôi – đó bà tài trợ.”

 

Lục Vãn Vãn rụt rè , vẻ mặt đầy áy náy:

 

“Chị Giang Miên… em hôm nay chị về, nên chuẩn gì cho chị… chị đừng giận em nhé?”

 

ngáp một cái.

 

Người thì vẫn đây, nhưng hồn chu du tám cõi.

Nói xong ? Nói xong thì cho ngủ.

 

Lục Hoài bóp trán, khuôn mặt điển trai hiện rõ vẻ mệt mỏi:

 

“Cả ngày đường cũng mệt , đưa cô lên phòng nghỉ .”

 

Lục Vãn Vãn mím môi:

 

“… phòng chuẩn xong.”

 

Lục Hoài cau mày:

 

“Sao thế? Trước khi chẳng dặn ?”

 

Ánh mắt nghiêm nghị lia sang dì Lưu.

 

Lục Vãn Vãn vội giải thích:

 

“Không dì Lưu, là tại em. Em nghĩ chị về thì nên ở phòng của em… nhưng đồ đạc nhiều quá, kịp dọn hết.

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

 

Phòng của em sáng nhất, đáng lẽ chị nên ở đó… Tất cả là của em, lẽ em nên dọn sớm hơn… Hay tối nay chị ngủ tạm phòng em nhé? Em ở cũng …”

 

Nói tới đây, cô chùi nước mắt kiên cường ngẩng đầu… khựng .

 

Bởi Lục Hoài theo ánh mắt cô — và thấy

 

…đang dựa tường, mắt nhắm nghiền, ngủ từ lâu .

 

3.

ngủ thẳng một mạch đến tận trưa hôm , mở mắt trong một căn phòng xa lạ.

 

Chẳng hề hoảng hốt.

 

Nhớ hồi nhỏ, nửa đêm theo ba mổ heo, xong rạng sáng lảo đảo về nhà, buồn ngủ chịu nổi.

 

Nhìn thấy đống rơm bên đường, liền ngã xuống ngủ luôn.

 

Ba , thấy cô con gái to đùng nữa, sợ đến toát mồ hôi lạnh.

 

Vì chuyện , càm ràm suốt hơn một tháng. Từ đó, trai – Giang Dự – giao thêm một nhiệm vụ:

Canh chừng , cho ngủ bừa bãi.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận