Lục cũng gật đầu đồng tình, còn bảo: hồi Lục Kiều còn ở nhà cũng y như thế, lạnh nhạt, suốt ngày vùi đầu công việc, nghĩ cho cha .
Vì mới nhận nuôi Lục Vãn Vãn.
Giờ con gái ruột trở về mà cũng chẳng chịu “hiếu thuận”, dán mắt điện thoại còn hơn cha .
May mà ngày còn nhận nuôi một đứa, nếu thì vợ chồng họ chẳng hưởng tí “tình ” nào.
mà… cạn lời.
Nhìn sang Lục Hoài, vẫn bình thản – hiển nhiên là những lời quá nhiều, thành quen.
Không bằng cách nào, câu chuyện chuyển sang việc học của .
Họ hỏi học trường nào.
Lục Vãn Vãn cùng tuổi , năm nay học lớp 12 ở trường cấp ba nhất – Nguyên Hoa.
Nhắc đến trường, cô giấu vẻ kiêu hãnh, Lục phu nhân cũng ánh mắt đầy tự hào.
lướt điện thoại đáp:
“Ồ… ‘học tại gia’.”
Lục phu nhân nhíu mày lẩm bẩm: “Học tại gia” là trường trọng điểm nào ?
Lục Vãn Vãn “phụt” , vội che miệng xin :
“Xin chị, em cố ý… chỉ là chị gọi nghỉ học ở nhà thành ‘học tại gia’ …?”
Cô như sắp bật nữa.
Giọng Lục phu nhân đột ngột cao lên:
“Con… học ?”
“Ừm.” đáp mà ngẩng đầu.
Từ nhỏ lười đến trường, chỉ tự học ở nhà.
Ban đầu, ba Giang cũng học như những đứa trẻ khác.
ngay ngày đầu tiên họ đưa đến trường, khiến cô giáo và cả lớp một trận tơi bời.
Kể từ đó, “ý định” cho học mãi mãi chỉ là ý định.
Sau , Giang Dục từng : Thần với phàm cách một bức tường, ép thần ở chung với phàm thì cả hai đều khó chịu.
Và nó… ăn đòn một trận.
Nên từng học ngày nào.
Hai năm nay, thầy hiệu trưởng già của một trường luôn tìm cách thuyết phục đến học, đặc biệt là năm nay kỳ thi đại học, ông thi với tư cách học sinh chính quy.
Lục phu nhân lập tức cau mặt, sang chồng bàn bạc:
“Nhà họ Lục thể một đứa mù chữ từng học. Nói ngoài, cho thối mũi! Dù cũng cho nó trường bộ cho , còn hơn ở nhà chơi điện tử suốt ngày.”
Lục Vãn Vãn ngoan ngoãn lắng , dịu dàng góp ý:
“ chị từng học… liệu theo kịp ?”
Lục phu nhân thoáng do dự, nhưng Lục lạnh giọng:
“Cái tuổi chỉ thể học lớp 12, chẳng lẽ lưu ban? Thi xong đại học thì gửi sang nước ngoài học tạm cái bằng, ít cũng giữ thể diện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thien-kim-ca-man/chuong-4.html.]
Họ bàn bạc, quyết định ngay mặt , hỏi ý kiến .
Lục Hoài cau mày liếc một cái, gì đó nhưng thôi.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Cuối cùng, Lục chốt:
“ lúc quen hiệu trưởng Khổng ở Nguyên Hoa, nhờ ông nhận một học sinh chắc khó.”
Nói , thấy vẫn cúi đầu nghịch điện thoại, mắt ông lóe lên vẻ chán ghét lẫn hối hận.
Sớm , chi bằng đừng nhận đứa con .
Lúc , đang nhắn tin:
M: 【 đồng ý.】
Lão Khổng: 【Đồng ý gì?】
Lão Khổng: 【Đến Nguyên Hoa ?】
Lão Khổng: 【Cuối cùng cô cũng chịu rời cái ổ của !】
07
Bà Lục đưa đến trường thủ tục nhập học.
Lục Vãn Vãn phía dẫn đường, thỉnh thoảng chỉ vài tòa nhà để giới thiệu, bộ dạng quen thuộc, vanh vách như thuộc lòng.
đút tay túi, thong thả theo , ánh mắt tùy ý quan sát.
Những gì trông thấy, đều đối chiếu với lời hiệu trưởng già .
Tuy đây là đầu đến, nhưng để thuyết phục , hiệu trưởng già tỉ mỉ khen ngợi ngôi trường bao nhiêu , đến cả món ăn yêu thích nhất ở nhà ăn là gì cũng thuộc lòng.
Phó hiệu trưởng đích tiếp đón, còn xin vì hiệu trưởng Khổng công tác mặt, nhưng việc ông dặn đều chuẩn xong.
Vừa , ông đưa thẻ học sinh của .
Bà Lục tỏ ngạc nhiên, thậm chí chút vinh hạnh bất ngờ.
Nhà họ Lục tuy giàu nhất thành phố, nhưng với địa vị của hiệu trưởng Nguyên Hoa, nếu ông nể mặt, nhà họ Lục cũng chẳng gì .
Ấy mà giờ đây chỉ phó hiệu trưởng tiếp đón, ý tứ của ông , nếu hiệu trưởng Khổng bận công tác, e rằng ông tự đến gặp.
Bà Lục hài lòng Lục Vãn Vãn, cho rằng cũng công lao của cô .
Bởi vì Vãn Vãn xuất sắc, cộng thêm sự giàu của tập đoàn Lục thị, mới khiến hiệu trưởng Nguyên Hoa dành cho họ sự ưu ái đặc biệt.
Thủ tục tất nhanh, trong lúc đó phó hiệu trưởng ngoài điện thoại, hiệu trưởng Khổng đang đường trở về, nếu họ bận thể ở chờ một chút, ông đích gặp họ.
Bà Lục càng thêm kinh ngạc, vui mừng đồng ý ngay, kéo tay Vãn Vãn rạng rỡ:
“Vãn Vãn nhà chúng các thầy cô quan tâm thế , gửi con bé cho trường bồi dưỡng, chúng yên tâm.”
Phó hiệu trưởng cũng mỉm khen:
“Bạn học Vãn Vãn khéo léo thông minh, thành tích thuộc top đầu trong trường, bà thật phúc.”
Nghe khen con gái, bà Lục đến híp mắt.
Họ trò chuyện vui vẻ, còn — nhân vật chính — thì gạt sang một bên.