THIÊN KIM CÁ MẶN

Chương 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy thủ tục xong, cầm thẻ học sinh rời khỏi văn phòng.

 

Lúc điện thoại reo, lấy xem, tin nhắn mới.

 

Lão Khổng: 【 còn nửa tiếng nữa là tới, chờ !】

M: 【Đi .】

Lão Khổng: 【Đừng mà!】

 

Trong đầu như hiện hình ảnh một ông già phát điên.

Vội vàng lắc đầu.

Một ông già thì gì đáng gặp chứ.

Nghĩ tới cảnh sắp bắt đầu cuộc sống khổ sở của một học sinh nội trú, liền thấy… ăn cơm cũng chẳng ngon nổi.

 

08

Buổi tối ăn cơm, bà Lục dùng giọng khoe khoang kể chuyện thủ tục nhập học, cuối cùng nhấn mạnh chuyện hiệu trưởng đặc biệt gặp họ, còn khen ngợi Vãn Vãn.

 

“Vãn Vãn nhà chúng thật xuất sắc, Miên Miên hưởng ké ánh hào quang của Vãn Vãn, nếu việc suôn sẻ .”

 

Ông Lục gật đầu hài lòng:

 

thế, trường chẳng đưa yêu cầu gì, nghĩ cũng là nhờ Vãn Vãn đang học ở đó.

“Nguyên Hoa mỗi năm đều suất thẳng Đại học Kinh Đô, giờ chắc bắt đầu nộp đơn nhỉ?”

 

Lục Vãn Vãn mỉm giữ ý:

“Em nộp , kết quả vẫn .”

 

Nụ mặt bà Lục từng tắt, miệng liên tục khen ngợi, Vãn Vãn chắc chắn sẽ suất

Họ chuyện như thể suất gọn trong tay Lục Vãn Vãn, thì Lục Hoài bỗng lên tiếng:

“Suất của Nguyên Hoa dễ thế, hình như thành tích của Vãn Vãn vẫn thiếu chút.”

 

Sắc mặt bà Lục lập tức sa sầm, khó chịu :

“Vãn Vãn thiếu chỗ nào chứ, hiệu trưởng Khổng còn khen ngớt.”

 

gặm đũa ngẩng mắt sang Vãn Vãn.

“Lão Khổng… hiệu trưởng Khổng là nể mặt cô nên mới nhận ?”

 

Ánh mắt Vãn Vãn lóe lên, nhưng vẫn giữ nụ tao nhã:

“Chủ yếu vẫn là nể mặt nhà họ Lục, chị cũng là con gái nhà họ Lục mà.”

 

Bà Lục cau mày :

“Không vẫn là nhờ Vãn Vãn ở giữa cầu nối ? Có nó học ở Nguyên Hoa thì chúng mới dễ dàng gửi con đó như .

“Không cảm ơn Vãn Vãn thì thôi, còn với nó kiểu đó!”

 

Thấy bà Lục nổi giận, Vãn Vãn nhẹ nhàng kéo tay bà, giọng dịu dàng:

“Mẹ, , chị từng học, lẽ Nguyên Hoa khó thế nào.”

 

Bát cơm mặt bỗng trở nên nhạt thếch.

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

chợt nhớ nhà họ Giang, dù là tiếng heo kêu ngoài sân cũng dễ hơn bây giờ.

 

09

Sau khi giải quyết chuyện nhập học, vợ chồng nhà họ Lục dường như quên mất sự tồn tại của .

 

Họ dẫn Vãn Vãn hết mua sắm tham dự tiệc tùng, mỗi khi Vãn Vãn khen ngợi ở tiệc, bà Lục vui mừng như ăn quả nhân sâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thien-kim-ca-man/chuong-5.html.]

 

Ngược , con trai ruột Lục Hoài thì như trâu cày, ngày ngày cặm cụi , mà trong mắt bà Lục cũng khó nhận một câu khen.

 

Đối xử với con trai ruột còn thế, huống hồ — đứa con gái nhận giữa đường — càng để tâm.

 

cũng chẳng bận lòng, thậm chí còn thấy nhẹ nhõm.

 

Những ngày , màn “khủng bố tin nhắn” ngừng của Giang Dục, cuối cùng cũng gửi cho nó mã mời.

 

Đó là một trò chơi nhỏ tự , hiệu trưởng già lấy để quảng bá, và trở nên nổi tiếng trong một nhóm nhất định.

 

Muốn game, ngoài bài kiểm tra đánh giá, còn cần mã mời nội bộ.

 

Giang Dục thèm thuồng game từ lâu, gần đây mới vượt qua bài đánh giá, liên tục năn nỉ cho mã mời.

 

Haiz, gà mờ thích hành, thì chiều.

 

Buổi tối, bà Lục dẫn Vãn Vãn dự tiệc.

 

Nhìn dài sofa, Vãn Vãn thoáng hiện ý gì đó trong mắt, kéo tay bà Lục, giọng ngọt ngào:

“Mẹ, là dẫn chị cùng nhé, chị cứ ở nhà mãi ngoài, lâu dần sẽ sinh bệnh đó.”

 

Bà Lục liếc một cái, thấy đang cắm cúi chơi điện thoại buồn ngẩng đầu, chân mày lập tức nhíu :

 

“Hôm nay là tiệc nhà họ Cố, ai địa vị cũng sẽ đến, con nó xem, ôm điện thoại suốt như thế , dẫn chẳng mất mặt nhà họ Lục ?”

 

Trong mắt bà, con cái — dù là ruột nuôi — cũng giống như món đồ trang sức đẽ, đem ngoài bản vui vẻ, khiến khác trầm trồ khen ngợi.

 

Đồ trang sức hợp mặc mới gọi là hảo.

 

Nếu , chính là món hàng đạt chuẩn.

 

Hiển nhiên trong các đứa con, Vãn Vãn mới là “món đồ hảo” trong mắt bà.

 

cuối cùng, lời năn nỉ của Vãn Vãn, bà Lục miễn cưỡng đồng ý cho theo.

 

Đến nhà họ Cố, ban đầu bà Lục còn dẫn bên cạnh.

 

hỏi là ai, bà giải thích xong thì ánh mắt liền mang chút ý vị khó hiểu.

 

giống Vãn Vãn ăn khéo léo, chỉ lễ phép chào hỏi, ngoài thêm lời nào.

 

Sắc mặt bà Lục càng lúc càng khó coi, cuối cùng bỏ một , dặn đôi câu dẫn Vãn Vãn mất.

 

Vãn Vãn còn đầu liếc , trong mắt tràn đầy đắc ý.

 

Chậc... thật là nhàm chán.

 

lấy ít đồ ăn, tùy tiện tìm một góc yên tĩnh, lấy điện thoại .

 

sự yên tĩnh nhanh chóng phá vỡ.

“Này, cô là con gái ruột nhà họ Lục nhận ?

“Cũng ...thường thôi, so với Vãn Vãn thì kém xa.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận