Thị vệ của ta là thiếu niên tướng quân
Chương 8
10
Ta và Ninh Dịch, quỳ ở cửa điện Cần Chính.
Thái y, cung nhân ra ra vào vào bận rộn, không ai để ý đến chúng ta.
Đúng lúc thời tiết oi bức, vết thương đau âm ỉ, còn hơi ngứa, chỉ trong chốc lát, ta đã lảo đảo, hoa mắt chóng mặt.
Ta quỳ ngay ngắn, cúi đầu, nhân lúc không ai chú ý, len lén liếc nhìn Ninh Dịch.
Sắc mặt hắn không có chút máu, nhưng lại quỳ rất cam tâm tình nguyện, cách ta một bước, bờ vai rộng lớn vừa vặn che cho ta một góc nắng gắt.
Nhận thấy ánh mắt của ta, hắn ngước mắt lên, chạm phải ánh mắt ta.
Dưới ánh nắng chói chang, hai kẻ gây ra chuyện, mang theo vết thương, sắc mặt tiều tụy, giống như hai con chim cút, ngây ngô nhìn nhau.
Ta không nhịn được mà cười thầm, rồi lại cố gắng nhịn xuống.
Đợi đến lúc mặt trời ngả về tây, phụ hoàng tỉnh lại, thấy thái y đi ra thở phào nhẹ nhõm, bước chân đều mềm nhũn.
Ta nghe thấy phụ hoàng không sao thì trái tim đã buông xuống lại một lần nữa bị treo lên.
Cuối cùng phụ hoàng vẫn không triệu kiến chúng ta, điều ngoài dự đoán là, lại cũng không trách phạt chúng ta, chỉ sai Chu công công bên cạnh truyền khẩu dụ.
Cửu công chúa bị cấm túc ở công chúa phủ.
An Viễn tướng quân Ninh Dịch từ hôm nay khôi phục chức vụ, dẫn hai vạn tinh binh, bình loạn, lui địch, trong vòng một tháng.
Trăng hôm nay rất sáng, ánh trăng phủ khắp con đường quan, ta và Ninh Dịch một trước một sau chậm rãi đi về.
Ta nhìn chằm chằm cái bóng bị kéo dài ra trên mặt đất, có chút ngẩn người.
Rõ ràng hai người cách nhau rất xa, nhưng bóng lại thân mật dựa vào nhau.
Tim đập thình thịch không rõ lý do.
"Cửu công chúa."
Sự im lặng quá ngột ngạt, trong tiếng bước chân đều đều, Ninh Dịch là người lên tiếng trước.
"Hửm?"
"Người không cần lo lắng, ta nhất định sẽ không để người đi hòa thân."
Ta hơi quay người lại, khẽ nhếch mép.
"Ta biết."
Ánh mắt theo ánh trăng chảy đến vai hắn.
"Vết thương của chàng."
"Không sao, trong quân có quân y." Trong mắt Ninh Dịch cũng có ý cười, một chút, trung hòa với ánh trăng lạnh lẽo.
Cửa công chúa phủ treo đèn lồng màu vàng ấm áp, kéo giác quan trở về thực tại, Ninh Dịch đứng dưới bậc thang, hơi ngẩng đầu, nhìn ta bước lên bậc thang.