Thị vệ của ta là thiếu niên tướng quân
Chương 28
“Ta rất thích bức tranh con vẽ ta, con có thể viết tên mình lên, tặng bức tranh này cho ta được không?” Ta cười tủm tỉm chống cằm nhìn nó.
“Đương nhiên được ạ, nhưng con không biết chữ.” Nó gãi đầu.
Ta nhận lấy thanh than trong tay nó, “Tên con là gì?”
“Lý Sơn.”
Ở góc bức tranh, ta từng nét từng nét viết tên nó, vừa viết vừa đọc cho nó nghe.
“Nhớ chưa?”
Nó gật đầu lia lịa, cười toe toét, ngây thơ vô cùng.
Ta nhét thanh than vào tay nó, dắt nó viết tên mình lại mấy lần nữa một cách nghiêm túc.
Nó rất thông minh, học cực nhanh, ta hài lòng xoa đầu nó.
“Con vẽ đẹp như thế, sau này nhất định phải viết tên lên mỗi bức tranh, những người đi thuyền nhà con, mang tranh con đi khắp nơi, người ta nhắc đến tên con, sẽ biết, núi của Lý Sơn, là ngọn núi đẹp như thế này trên sông Thục Trung.”
Ninh Dịch dựa vào mạn thuyền nhìn chúng ta nói chuyện, ánh mắt chan chứa ánh chiều tà lấp lánh trên mặt nước, dịu dàng vô cùng.
Ta cất kỹ tờ giấy, lại ngồi xuống, nắm lấy tay Ninh Dịch.
“Lần này về, ta muốn xin phụ hoàng ban cho ta chút quyền lực, lại ban thêm cho ta người.”
“Ta không muốn an phận thủ thường nữa, ngày ngày ngắm hoa thưởng nguyệt, ta muốn đi ra ngoài, mở trường học, xây dựng y quán, dạy những đứa trẻ không có tiền đi học biết chữ biết tính, dạy những người nông dân khổ sở vì thuế má cách canh tác và dệt vải tốt hơn.”
“Ta muốn sống vì xã tắc.”
Ninh Dịch im lặng không nói, chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, cho ta sức mạnh kiên định và an tâm.
“Vậy ta sẽ sống vì bảo vệ nàng, và tất cả những gì nàng muốn làm.”
Tuy nhiên, ta còn chưa kịp xin ân điển, vừa đến Kinh Châu, liền nhận được mật báo khẩn cấp từ hoàng thành.
Phụ hoàng bệnh nặng nằm liệt giường, triệu Cửu công chúa hồi cung.
Ninh Dịch đưa ta cưỡi ngựa, thay ngựa từng trạm, ngày đêm chạy, cuối cùng vào ngày đầu tiên của tháng Chạp, cũng đã về đến kinh thành.
Cả hoàng thành bao trùm một bầu không khí ngột ngạt và căng thẳng bất thường, mọi người đều vội vã, cẩn thận từng li từng tí.
Ta bước vào Cần Chính điện, mùi hương nồng nặc và mùi thuốc xông đến khiến ta không nhịn được mà ho khan, ta đứng ở cửa hồi lâu, mới cúi đầu cung kính bước vào hậu điện.
Hậu điện trong ngoài đều đầy người.
Mắt Tạ quý phi sưng đỏ như quả đào, hoàng hậu đang bình tĩnh chỉ huy thái y bắt mạch châm cứu sắc thuốc, ánh mắt ta chuyển sang mẫu phi, trong lòng giật mình.