Thị vệ của ta là thiếu niên tướng quân
Chương 11
Ta nhìn mẫu phi từ trong gương, trên mặt bà hiện lên vẻ nhớ nhung vừa mơ hồ vừa châm biếm.
"Đến khi vào cung, ta mới biết, trong hoàng thành nguy nga này, nho nhã chính là nhu nhược, ôn hòa lại trở thành cổ hủ." Bà nhếch mép, "Chàng luôn nói, Dung Nhi, nàng nhẫn nhịn một chút, nhẫn nhịn một chút là được rồi, coi như là vì trẫm."
"Bao nhiêu năm nay, dù là nhẫn nhục chịu đựng hay ủy khuất cầu toàn, cũng chỉ là không muốn chàng khó xử, sợ chọc ghẹo chàng, tất cả đều là vì, nghĩ rằng trong lòng chàng vẫn có chúng ta."
Mẫu phi cười, nụ cười vừa kiên quyết vừa thê lương.
Ta xoay người đứng dậy, ôm lấy vai mẫu phi.
"Mẫu phi, người đừng làm tổn thương thân thể."
"Đến hôm nay, ta mới thực sự bắt đầu hận chàng."
Mẫu phi đột nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, trong mắt ngấn lệ, ánh lên vẻ bi thương khiến người ta kinh hãi.
"Là mẫu phi hại con, luôn bắt con nhẫn nhịn hiểu chuyện, không tranh không giành, là mẫu phi hại con."
Bà đột ngột nhét một chiếc vòng tay bạc cũ kỹ không bóng vào lòng bàn tay ta.
"Chiếc vòng này là do cậu con để lại cho ta phòng thân, bao nhiêu năm nay ta chưa từng lấy ra."
"Bên trong có cơ quan bí mật."
Ta kinh ngạc nhìn chiếc vòng tay bình thường không có gì đặc biệt trong lòng bàn tay.
Trên mặt mẫu phi, sự tuyệt vọng và không nỡ giằng xé lẫn nhau.
"Ta giao nó cho con, nếu đến lúc bất đắc dĩ, nó có thể cứu con một mạng."
"Hoặc là, có thể cho con một sự giải thoát."
Trong đầu ta oanh một tiếng, trống rỗng.
Khi ta và mẫu phi vào trong điện, sứ thần đã ngồi ở ghế dưới uống trà.
Thấy ta đi vào, hắn ta không hề che giấu mà dùng ánh mắt đánh giá ta từ trên xuống dưới, hệt như thương nhân xem xét hàng hóa mặc cả trên thương trường.
Ánh mắt của hắn ta khiến ta toàn thân không được tự nhiên.
Sắc mặt phụ hoàng cũng trầm xuống.
"Rất bình thường. Xem ra thành ý của quý quốc cũng chỉ đến thế thôi."
Mẫu phi đột nhiên quay đầu, trừng mắt nhìn sứ thần kiêu ngạo, nhưng đối phương lại không hề để tâm, cười khẽ một cách khinh miệt.