Cố Ái Quốc còn lật mặt nhanh hơn cả Lưu Mẫn, anh ta cũng vội vàng giải thích theo.
"Chị dâu, chị là đại công thần của nhà ta mà, mẹ có già cả lú lẫn đến mấy cũng không thể nói ra những lời như vậy được."
"Chắc chắn là chị dâu nghĩ nhiều quá nên hiểu lầm rồi. Đây này, vừa nghe tin chị về tuyển công nhân, mẹ đã dậy từ sáng sớm làm thịt con gà hầm trong nồi rồi. Chị dâu làm xong việc mình về nhà ăn cơm trước đã."
Hai vợ chồng họ vây quanh bà Cố từ hai phía, liên tục nháy mắt ra hiệu.
Lúc này bà Cố mới không cam tâm không tình nguyện mà hừ một tiếng.
"Là do bà già này già rồi nói nhầm, Nghênh Xuân, con nể mặt thằng cả đừng chấp nhặt với mẹ nữa."
Nói xong bà ta lại nhìn tôi chằm chằm.
"Chuyện này coi như cho qua, nhưng việc của con Mẫn con phải để tâm đấy, lương của nó không thể thấp hơn người khác được đâu."
Tôi nhìn trò hề rẻ tiền của nhà họ Cố, lặng lẽ lắc đầu.
Thu dọn sổ đăng ký trên bàn xong, tôi nhìn về phía dân làng.
"Tôi sẽ dán thông báo tuyển dụng lên tường nhà văn hóa thôn, mọi người về nhà chờ thông báo nhé."
Nói xong, tôi cùng Giang Huệ rời đi không thèm ngoảnh lại.
Cảnh tượng nhà họ Cố bị tôi lạnh nhạt lọt vào mắt mọi người, ai nấy đều bụm miệng cười thầm.
Nhưng nhà họ Cố như không nhìn thấy, lại đuổi theo chặn trước mặt tôi.
Lần này không cần Giang Huệ ra mặt giúp, tôi tung một cước đá vào đầu gối Cố Ái Quốc, anh ta lập tức quỳ xuống trước mặt tôi.
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta.
"Một câu hiểu lầm là muốn cho qua chuyện à, các người nghĩ cũng dễ dàng quá rồi đấy."
"Muốn nhận lỗi thì quỳ xuống đây xin lỗi cho đàng hoàng, còn không muốn thì biến khỏi mắt tôi ngay bây giờ."
6
Cố Ái Quốc có chút không diễn nổi nữa, nhưng Lưu Mẫn lại đưa tay ấn vai anh ta xuống không cho anh ta động đậy.
"Chị dâu nói đúng đấy, Ái Quốc, anh thay mặt cả nhà mình xin lỗi chị dâu cho tử tế đi."
Cố Ái Quốc đành phải nói lời mềm mỏng cầu xin tôi tha thứ cho cả nhà họ.
Thấy tôi vẫn không hề động lòng, anh ta quay sang nhìn Cố Ái Hoa vẫn đang vênh váo đứng bên cạnh.
Bực mình vì cô ta không nên thân, anh ta đứng dậy tát cho Cố Ái Hoa một cái.
"Từ nhỏ đến lớn chị dâu thương mày nhất, cái gì tốt cái gì đắt cũng dành cho mày."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-80-goa-phu-phan-cong/chuong-6.html.]
"Mày mau nói lời dễ nghe với chị dâu đi, chị dâu nể mặt mày biết đâu lại không tính toán nữa."
Cố Ái Hoa bị đánh tức đến đỏ cả mắt, nhưng vừa quay đầu lại đã bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của bà Cố.
Cô ta chỉ đành nén ấm ức bước lên nói với tôi một câu.
"Chị dâu, lúc trước là em không hiểu chuyện, chị yên tâm, đồ của chị em không động đến một món nào, đều giữ lại hết cho chị rồi."
Bọn họ đúng là coi tôi là đồ ngốc mà dỗ dành.
Lúc tôi đến văn phòng giải tỏa ký tên đã gặp thím Ngô ở sân bên cạnh, thím ấy hỏi tôi tại sao nhà họ Cố lại tự dưng mang hết quần áo của tôi ra đồng đốt đi.
Hỏi tôi có phải đã đắc tội gì với họ không, lúc đốt họ còn chửi bới om sòm.
Cũng chính vì chuyện này, thím Ngô mới biết họ định chiếm nhà của tôi, nên mới theo ý tôi mà đi rêu rao cho cả làng cùng biết.
Vừa rồi cũng là thím Ngô dẫn đầu chửi nhà họ Cố là đồ vô ơn bội bạc.
Lúc này, tôi nhìn cả nhà bốn người đang sốt sắng lấy lòng tôi, cười nói.
"Vậy thì tốt quá rồi, hôm đó tôi đi vội, trong túi áo còn để một nghìn tệ chưa kịp lấy ra."
Tôi nói số tiền đó cho Lưu Mẫn, để cô ta ra trung tâm thương mại mua mấy bộ quần áo tử tế.
Dù sao sau này đi làm cũng phải ăn mặc tươm tất một chút.
Lưu Mẫn vừa nghe thấy thế lập tức kích động bước lên nắm lấy tay tôi.
"Chị dâu, vậy là chị đồng ý cho em vào nhà máy làm việc rồi ạ."
"Em biết ngay là trong lòng chị dâu vẫn còn có chúng em mà. Ơn lớn đức dày này của chị dâu em nhất định sẽ ghi nhớ, sau này kiếm được tiền sẽ báo đáp chị."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Lời này trước đây Cố Ái Quốc và Cố Ái Hoa nói với tôi không biết bao nhiêu lần.
Tôi nào dám nhận sự báo đáp của người nhà họ nữa.
Tôi khẽ rút tay đang bị Lưu Mẫn nắm chặt ra, quay đầu nhìn sang Cố Ái Hoa.
Cô ta đang nhìn Lưu Mẫn với vẻ mặt kỳ quái, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Tôi nói với cô ta.
"Trong chiếc áo khoác đỏ của chị cũng có một cuốn sổ tiết kiệm, bên trong có ba mươi nghìn tệ là chị chuẩn bị cho em mua nhà đấy, em nhớ lấy ra cất cho kỹ."
Tiếp đó tôi lại nói trong chiếc túi nylon tôi thường mang ra ngoài trước đây cũng có khoảng hai ba nghìn tệ để dự phòng.
Lát nữa bảo Cố Ái Quốc về nhà lấy mang đến cho tôi.