[THẬP NIÊN 80] GOÁ PHỤ PHẢN CÔNG
CHƯƠNG 1
Vào những năm 80, sau khi chồng tôi qua đời đột ngột, tôi trở thành góa phụ trẻ đẹp nổi tiếng khắp vùng.
Vậy mà mẹ chồng lại quỳ xuống cầu xin tôi đừng tái giá, em trai chồng và em gái chồng rưng rưng nước mắt bảo tôi đừng bỏ rơi họ.
Vì vậy, tôi thay chồng đã khuất làm tròn chữ hiếu, chăm sóc mẹ chồng. Tôi cũng nuôi nấng các em anh ấy trưởng thành, cho chúng ăn học đại học, lo liệu chuyện dựng vợ gả chồng.
Cuối cùng cũng chờ được đến lúc giải tỏa, gia đình mẹ chồng lại muốn đuổi tôi ra khỏi nhà.
"Hồi đó nếu không phải vì cưới cái thứ sao chổi như cô về nhà này, thằng cả sao lại c.h.ế.t sớm thế được."
"Cô ở lì nhà chúng tôi ăn nhờ ở đậu mười năm, chúng tôi làm thế là đã quá tốt rồi."
Tôi nhìn từng bộ mặt xấu xí của họ, thu dọn đồ đạc rồi rời đi không ngoảnh đầu lại.
Nhưng tôi còn chưa kịp đi bước nữa, họ lại hớt hải tìm đến tận cửa.
Mẹ chồng khóc lóc nói bà già rồi nên lẩm cẩm, ăn nói không suy nghĩ. Em trai chồng và em gái chồng thay nhau tự tát vào mặt cầu xin tôi tha thứ.
Nhưng tôi đã quyết tâm phải vạch rõ ranh giới với họ rồi, sẽ không còn nghĩ đến chút tình thân nào nữa.
1
Sau khi thông báo giải tỏa được dán lên, mẹ chồng lập tức gọi cả hai gia đình em trai chồng và em gái chồng đang làm việc trên thành phố về nhà.
Bà ấy ngồi xếp bằng trên đầu giường, vẻ mặt đầy đắc ý.
"Chịu đựng bao nhiêu năm nay, cuối cùng cũng có ngày mong chờ rồi."
"Nhà mình đông người, cộng thêm năm gian nhà, theo chính sách có thể được đền bù tái định cư hai căn lớn và một căn nhỏ."
Ngay trước mặt tôi, mẹ chồng tự quyết định chia căn lớn ba phòng ngủ cho gia đình em trai chồng.
Còn lại một căn hai phòng ngủ và một căn một phòng ngủ.
Bà ấy nói bà ấy và bố chồng đã vất vả cả đời, về già cũng nên hưởng phúc.
Căn hai phòng ngủ đó sẽ để cho hai ông bà ở.
Tôi không tỏ thái độ gì.
Thầm nghĩ mình chỉ có một mình, ở căn một phòng ngủ cũng tạm được.
Dù sao thì sau này khi hai ông bà trăm tuổi, nhà cửa vẫn là của mình.
Em trai và em gái chồng đều do tôi nuôi lớn, tôi sớm đã coi họ như em ruột của mình.
Họ sống tốt, trong lòng tôi cũng vui.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nhưng những lời tiếp theo của mẹ chồng lại như một gáo nước lạnh dội từ đầu đến chân tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-80-goa-phu-phan-cong/chuong-1.html.]
Bà ấy muốn chia căn một phòng ngủ cuối cùng cho vợ chồng em gái chồng.
Còn về phần tôi, bà ấy bảo tôi tìm lúc nào đó dọn ra ngoài mà ở.
Tôi nghi ngờ mình nghe nhầm, vội hỏi lại.
"Mẹ, mẹ nói vậy là có ý gì?"
Trước đây nhà không có điều kiện, bố mẹ chồng ở gian nhà chính. Em trai và em gái chồng cần yên tĩnh học hành nên mỗi người ở một phòng riêng ở hai bên.
Còn lại một phòng bếp và một phòng chứa đồ lặt vặt.
Tôi đành phải ngủ trong phòng chứa đồ.
Cứ thế ngủ ở đó mười mấy năm trời. Khó khăn lắm mới chờ được đến lúc cả hai lần lượt đỗ đại học, đi làm, thì nhà lại sắp được giải tỏa.
Nhưng dựa vào đâu mà họ đều có nhà để ở, còn riêng tôi lại phải dọn đi?
Tôi vừa mới hỏi một câu, mẹ chồng liền sa sầm mặt, dạy dỗ tôi:
"Hồi đó cô với Ái Dân cưới nhau cũng đâu có đăng ký kết hôn, trong sổ hộ khẩu nhà chúng tôi lại càng không có tên cô."
"Việc giải tỏa chia nhà là dựa theo số nhân khẩu và diện tích, đương nhiên là không có phần của cô rồi."
"Cô không dọn đi, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục ăn bám nhà chúng tôi, ăn nhờ ở đậu à?"
Mẹ chồng vừa nói vừa lau nước mắt.
"Ái Dân c.h.ế.t sớm, cô cũng chẳng ra gì, không để lại cho nó đứa con nào. Nếu không phải nể mặt nó, nhà chúng tôi sao lại chứa chấp cô mười mấy năm trời."
"Bây giờ không phải chúng tôi không giữ cô lại, mà là điều kiện không cho phép."
"Nghênh Xuân, chúng ta cứ đến với nhau nhẹ nhàng, ra đi êm thấm. Sau này cô có gặp khó khăn gì cứ về nhà, Ái Quốc và Ái Hoa sẽ không để mặc cô đâu."
Tôi nhìn miệng mẹ chồng cứ mấp máy, chỉ cảm thấy trong đầu ong ong cả lên.
Sau khi xác nhận lại mấy lần rằng bà ấy nói thật, tôi lập tức như đứng không vững, lùi lại mấy bước.
Rồi quay sang nhìn em trai và em gái chồng đang đứng nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng, tôi cất giọng khó khăn hỏi:
"Hai đứa nghĩ sao? Cũng thấy chị không có tên trong hộ khẩu nhà mình, nên chia nhà không đến lượt chị, phải không?"
Ánh mắt hai người họ né tránh, không dám nhìn thẳng vào tôi, nhưng lời nói ra lại cũng làm tổn thương người khác như vậy.
"Chị dâu, chị đừng cãi mẹ nữa, mẹ nói có hơi thẳng, nhưng đó đều là sự thật."
"Vâng ạ, chị dâu, căn nhà này đâu phải thứ gì rẻ tiền, tụi em có muốn cho chị cũng phải xem xét tình hình thực tế chứ."