Tâm Ma Thao Túng Lòng Người

C5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi về phòng, khóa cửa, cách ly mọi thứ với thế giới của mình, chợp mắt buổi trưa.

 

Từ 11 giờ đến 12 giờ rưỡi, một tiếng rưỡi nghỉ trưa, nhưng tôi lại mơ một giấc mơ rất dài.

 

6.

 

"Sao rồi? Đỡ hơn chưa?"

 

Vết bỏng ở đùi vẫn rát bỏng, không giảm chút nào dù đã chườm khăn lạnh, nhưng nhìn gương mặt lo lắng của Hạ Lan Vi, tôi vẫn gật đầu.

 

Hạ Lan Vi lấy thuốc mỡ bôi bỏng ra, thoa cho tôi.

 

"Lâm Tình bắt nạt cậu, sao không báo với giáo viên?"

 

Tôi im lặng, không trả lời, Hạ Lan Vi thở dài.

 

"Cũng phải, cán bộ hướng dẫn là cậu của Lâm Tình, sao bênh cậu được? Lần trước tôi phát hiện Lâm Tình lén đổ nước bẩn vào mỹ phẩm của tôi, cán bộ hướng dẫn lại hỏi tôi, sao không hòa thuận với bạn cùng phòng! Tôi tức quá, báo với hiệu trưởng, hiệu trưởng bảo, tôi không nhận báo cáo vượt cấp, để cán bộ hướng dẫn của em nói chuyện với tôi. Mấy người này thật quá đáng!"

 

Hạ Lan Vi nói một hồi mới nhận ra mình quá tập trung, quên cả thoa thuốc cho tôi, cô ấy xấu hổ gãi đầu, tiếp tục bôi thuốc.

 

"Hay cậu ra ngoài ở với tôi đi? Tôi biết hoàn cảnh nhà cậu, cậu không cần trả tiền thuê, được không?"

 

Tôi biết Hạ Lan Vi tốt với mình, nhưng vẫn lắc đầu.

 

"Mẹ tôi làm giúp việc nhà Lâm Tình, nếu tôi không đi theo Lâm Tình, mẹ tôi sẽ mất việc, nhưng cậu đừng lo, nhiều năm rồi tôi quen rồi, lần này chỉ vì cô ta tức giận quá mới dùng nước sôi đổ vào tôi, bình thường chỉ đánh mắng vài cái thôi."

 

Hạ Lan Vi suy nghĩ rồi hỏi: "Có phải vì cuộc thi hoa khôi cô ta thua tôi không?"

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Tôi gật đầu.

 

Hạ Lan Vi khinh bỉ: "Thua tôi là chuyện bình thường, giận làm gì."

 

Tôi bật cười vì vẻ ngạo mạn của cô ấy, nghe tiếng cười của tôi, cô ấy cũng cười theo, vừa cười vừa nói: "Hì hì, cuối cùng cậu cũng cười."

 

Từ khi vào đại học, dường như đây là lần đầu tiên tôi cười thành tiếng, nhưng không khí nhanh chóng bị phá vỡ, cửa bị đá mạnh, không cần nghĩ tôi cũng biết là ai.

 

"Ô, Lan Vi về rồi à?"

 

Hạ Lan Vi quay lưng lại với Lâm Tình, không thèm đáp.

 

Lâm Tình hiếm khi bị khiêu khích, xông tới túm lấy Hạ Lan Vi.

 

"Tao nói mày không nghe thấy à? Đừng tưởng đẹp hơn chút là tao sợ, ngoài khuôn mặt mày còn có gì?"

 

Hạ Lan Vi giật tay cô ta ra, lạnh lùng: "Tao không có gì, nhưng chân trần không sợ giày, nếu mọi người biết mày bắt nạt học đường, không chỉ tài khoản của mày đóng cửa, công ty bố mày cũng bị ảnh hưởng."

 

Lâm Tình nhất thời hoảng sợ, Hạ Lan Vi thừa thắng: "Nếu mày còn bắt nạt Khương Nhiễm, mày sẽ nói lời tạm biệt với cuộc đời hoàn hảo của mày."

 

Sau chuyện này, Hạ Lan Vi lại lâu không về phòng, nhưng Lâm Tình thực sự không bắt nạt tôi nữa, phần lớn thời gian tôi đi theo cô ta và Cố Hân Di làm tiểu đệ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tam-ma-thao-tung-long-nguoi/c5.html.]

 

Tôi chia sẻ niềm vui này với Hạ Lan Vi, dường như cô ấy rất bận, mãi hôm sau mới trả lời một biểu tượng cười.

 

Số phận dường như thích trêu đùa tôi, bệnh ung thư của bà đột ngột trầm trọng, khi tôi đến bệnh viện, bác sĩ không nói nhiều, chỉ bảo tôi gấp chuẩn bị tiền phẫu thuật.

 

Tôi khóc như mưa ngoài phòng bệnh của bà, bỗng có người vỗ vai tôi.

 

"Khương Nhiễm?"

 

Tôi ngẩng lên, không ngờ lại thấy Hạ Lan Vi, cô ấy mặc bộ đồ bệnh nhân, tiều tụy hẳn.

 

"Lan Vi, cậu sao vậy, cậu bị bệnh à?"

 

Hạ Lan Vi cười: "Không sao, tôi bị ngộ độc thực phẩm, đã khỏi rồi, còn cậu? Sao cậu khóc?"

 

Tôi òa khóc ôm lấy cô ấy, kể hết mọi chuyện.

 

"Hay là... hay là tôi đi mượn tiền Lâm Tình, tôi sẽ làm trâu ngựa cho cô ta cả đời."

 

Tôi giật mình vì ý nghĩ kinh khủng vừa thốt ra, nhưng chỉ cần cứu được mạng bà, tôi không quan tâm gì nữa.

 

Hạ Lan Vi ngăn lại: "Không được, Lâm Tình điên rồi, cậu không thể hủy hoại cả đời mình... đợi tôi ba ngày, tôi sẽ nghĩ cách."

 

Hạ Lan Vi không thất hứa, ba ngày sau, tôi nhận được chuyển khoản ba trăm nghìn, vội nhắn cho cô ấy.

 

Tôi: Phẫu thuật chỉ cần hai trăm nghìn, cậu chuyển nhiều quá.

 

Hạ Lan Vi: Điều trị sau cũng cần tiền, cậu cứ giữ đi.

 

Tôi: Tôi không lấy, tôi có thể đi làm, cậu thu lại đi.

 

Hạ Lan Vi không trả lời nữa, suốt tháng sau, tin nhắn nào tôi gửi cũng không hồi âm, giáo viên nói cô ấy xin nghỉ một học kỳ.

 

Tôi biết cô ấy thường làm người mẫu ngoài giờ, đôi khi xin nghỉ đi nơi khác kiếm tiền, không rõ có phải vì thế không, nhưng dù lo lắng thế nào, ngoài WeChat và điện thoại, tôi không có cách nào liên lạc.

 

Lần tiếp theo tôi nghe tin cô ấy, là video riêng tư của Lan Vi lan tràn trong nhóm trường.

 

Tôi gọi điện cho cô ấy, hàng chục cuộc, cuối cùng cô ấy bắt máy.

 

"Lan Vi..."

 

Chưa kịp mở miệng, tiếng động ầm ĩ bên kia đã át đi.

 

"Hạ Lan Vi, mày còn dám trách tao? Tao không bán cái video này, lấy đâu ra tiền cho mày?"

 

"Tao không ép mày cho tao tiền!"

 

"Tao thấy mày gấp, thương nên mới giúp."

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận