"Tần Lãng, tao chỉ muốn quyên góp, mày đưa ba trăm nghìn bảo không vội trả, tao tưởng mày tốt, hóa ra tiền này do mày bán video của tao, mày quá đểu, tao sẽ báo cảnh sát!"
"Hạ Lan Vi, mày nghĩ kỹ đi, giờ tiền đã vào tay mày, mọi người đều tưởng mày bán dâm kiếm tiền, tao khuyên mày im đi, có khi tao vui, coi như tiền bồi thường phá thai, không cần trả."
"Tần Lãng, tao tưởng mày chân thành."
"Chân thành? Mày bị bao nhiêu thằng chơi rồi, tao không cần loại đàn bà như mày."
"Mày sẽ c.h.ế.t không toàn thây!"
Điện thoại tắt ngúm, tôi điên cuồng trong phòng nhưng bất lực, vì hoàn toàn không biết cô ấy ở đâu, lòng tôi như khuyết một mảnh, gió lùa vào, phồng lên như quả bóng.
Dù sao, tôi phải đi tìm, dù không có kết quả, cũng không thể ngồi yên trong căn phòng nhỏ.
Khi đi ngang máy tính của Lâm Tình, tôi nghe tiếng "ting", thông báo tin nhắn WeChat, không hiểu sao tôi mở máy, thử nhập ngày sinh của Lâm Tình, quả nhiên đúng mật khẩu.
Tần Lãng: Em yêu, xong việc rồi.
Tần Lãng: Cách của Cố Hân Di quả nhiên hiệu quả, cô ta vừa chạy đi như điên.
Người tôi lạnh toát, tay run rẩy mở Facebook của Tần Lãng, thấy ảnh chụp chung với Hạ Lan Vi ở nhà, trong cửa sổ phía sau là trường học, vậy cô ấy ở gần trường.
Tôi nhận phương hướng rồi lên đường, đến khu sau cổng trường, nhưng điện thoại đột nhiên nhận tin nhắn, hai tiếng liên tiếp.
Tài khoản của bạn đã nhận 57.900 đồng.
Hạ Lan Vi: Sống tốt nhé, đi báo cảnh sát đi.
Đính kèm là một loạt video, đều là cảnh Lâm Tình đánh mắng tôi do Lan Vi lén quay.
Tôi hiểu tin nhắn này nghĩa là gì, nhưng không dám tin, phía sau vang lên tiếng còi xe cứu thương xa gần, chân tôi bỗng mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất.
Xe cứu thương lao qua, tôi vật vã đứng dậy đuổi theo, điểm đến là thân thể một thiếu nữ xinh đẹp, đầy máu, tôi lao tới gào tên cô ấy."Lan Vi! Tỉnh lại đi... đều là lỗi của tôi... đều là lỗi của tôi."
Tôi khát khao được thấy cô ấy mở mắt nhìn tôi dù chỉ một lần, để lại một lời trăn trối, nhưng không, từ tầng tám rơi xuống, khoảnh khắc chạm đất ấy, cô ấy đã ra đi mãi mãi.
7.
Khi tôi tỉnh dậy, trời đã xế chiều.
Cơn sóng náo động chỉ kéo dài chưa đầy sáu tiếng, căng thẳng từ vụ tự sát liên hoàn tan biến sau thông báo nghỉ học. Trường thông báo cho học sinh nghỉ bảy ngày, kết hợp với kỳ nghỉ tháng Mười, tổng cộng được nửa tháng.
Thông báo được đưa ra lúc 2:30 chiều, trời chưa tối mà trường đã vắng tanh.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tôi phải làm việc cuối cùng.
Tôi nhắn tin cho Lâm Tình, hẹn gặp trên nóc tòa nhà nơi Cố Hân Di nhảy xuống.
Cô ta đến, lần đầu tôi thấy vẻ mặt tiều tụy của cô ấy.
"Khương Nhiễm, tao đã coi thường mày."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tam-ma-thao-tung-long-nguoi/c6-het.html.]
Tôi cười: "Không phải coi thường, mà là cô chưa từng để tôi vào mắt. Nên khi mỗi lọ mỹ phẩm cô mua cho Tần Lãng đều như thuốc độc ăn mòn anh ta, ngay cả thuốc bệnh viện kê cũng vô dụng, cô chưa từng nghĩ liệu có sai sót khi tôi nhận giúp? Cô biết tôi phải mua bao nhiêu loại khác nhau để pha trộn một cách hoàn hảo không?"
Lâm Tình nghiến răng căm giận.
"Tao còn nhờ mày tìm tượng Âm Nữ, kể cho tao nghe câu chuyện ấy là mày đã tính toán dùng nó để hại tao rồi phải không?"
Tôi không đáp.
Lâm Tình như điên cuồng nắm cổ áo tôi, mắt trợn trừng gần như nổ tung.
"Tao thật sự đã tin, ha ha ha, tao còn... tao còn tranh cãi với Cố Hân Di xem ai là thủ phạm, rồi vô tình đẩy cậu ta xuống."
"Sao có thể đổ lỗi cho tao... sao có thể, ai bảo cô ta dọa tao, tao đâu muốn cô ta chết, chỉ tại cô ta quá yếu đuối. Còn Cố Hân Di, ai bảo cậu ta nghĩ ra kế sách tàn nhẫn ấy, bảo Tần Lãng theo đuổi rồi làm nhục cô ta."
Lâm Tình vừa nói vừa rơi nước mắt, nhưng trong những giọt nước mắt ấy, tôi không thấy chút hối lỗi nào dành cho Lan Vi, chỉ toàn là sự bất mãn.
"Mày thật có cách, người phụ nữ quay lưng và tiếng động trong ký túc xá, cũng là mày phải không?"
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta lắc đầu.
"Tiếng động trong ký túc xá là tôi, tôi biết chắc các cậu nghe thấy cũng không dám xuống xem. Tôi chỉ làm một việc đó thôi, phần còn lại là do cô tự hại mình, Lâm Tình."
Nước mắt Lâm Tình ngừng chảy, gương mặt đầy hoài nghi.
"Không phải mày? Sao có thể? Tao đã thấy, tao... Hạ Lan Vi! Sao cô ta ở đây! Hạ Lan Vi! A!!!"
Lâm Tình chỉ tay phía sau tôi hét lên, mặt mày tái mét, cô ta quay người nhảy xuống từ nóc nhà.
Phía sau tôi, một con bướm trắng bay đến đậu trên vai, nước mắt tôi tuôn không ngừng.
8.
Một tháng sau, ba vụ án đều được kết luận là tự sát. Trường muốn bịt miệng, đề nghị cho tôi bảo lưu học vị, nhưng tôi không muốn ở lại dù một giây, nhận tiền rồi rời đi. Bệnh ung thư của bà sau phẫu thuật đã được kiểm soát, mẹ cũng đổi công việc mới.
Việc đầu tiên sau khi rời trường là tôi đến quê hương Lan Vi, làng Xê Thủy, đúng vậy, đây là quê cô ấy, không phải của tôi.
Vừa vào làng, tôi thấy một tượng phụ nữ cao hai mét, nghe nói là vị thần bảo hộ của làng.
Tượng đá gốc đã bị lũ cuốn trôi nhiều năm trước. Khi Lan Vi có thu nhập ổn định, cô dành dụm xây một ngôi trường nhỏ cho làng, rồi dùng tiền dựng tượng thần mới. Dân làng biết ơn nên tạc tượng giống cô ấy đến tám phần.
Ngôi trường nhỏ bé, đơn sơ, nhưng đã tiêu hết số tiền tích cóp của Lan Vi lúc đó. Tôi chọn ở lại làm giáo viên.
Những ngày không dạy, tôi ngồi đầu làng nghe các cụ kể chuyện Lan Vi thuở nhỏ.
Cha mẹ Lan Vi bị lũ cuốn, từ đó cô ấy thành đứa trẻ mồ côi, lớn lên nhờ bữa cơm làng nghĩa. Cô ấy rất hiếu học, là sinh viên đại học đầu tiên của làng.
Vừa nghe kể, tôi vừa dùng cỏ đuôi chó bện hình chú thỏ. Không xa là tượng thần, khuôn mặt giống Lan Vi luôn mỉm cười hướng về phía chân trời, trên vai đậu một con bướm trắng.
[HẾT]