Tôi nhìn về phía cán bộ hướng dẫn, ông ta nở nụ cười gượng gạo, trong lời nói đầy ẩn ý cảnh cáo.
Tôi thu lại ánh mắt, gật đầu.
"Đêm qua Cố Hân Di rời phòng lúc mấy giờ?"
"Sau bữa tối, khoảng 6 rưỡi, cả hai chúng tôi đều lên giường. Tôi đeo tai nghe nên không nghe thấy gì bên ngoài, đến 10 giờ mới phát hiện cậu ta không có trong phòng, không rõ cụ thể rời đi lúc mấy giờ."
"Vậy đêm qua em không nghe thấy tiếng động gì sao? Tiếng Cố Hân Di rơi xuống chắc phải rất lớn chứ?"
"Xin lỗi, em thường đeo tai nghe nghe nhạc, kể cả khi ngủ, nên không nghe thấy gì."
"Quan hệ giữa các em trong phòng thế nào?"
"Khục khục." Cuộc hỏi chuyện đột nhiên bị ngắt quãng, cán bộ hướng dẫn ho hai tiếng, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, các anh cứ tiếp tục."
Tôi hiểu ý ông ta, mỉm cười: "Chúng em quan hệ rất tốt, hoàn cảnh gia đình em khó khăn, Hân Di thường cho em quần áo cũ, Lâm Tình cũng giới thiệu việc làm cho mẹ em."
Hai cảnh sát liếc nhìn nhau, rồi hỏi: "Vậy Hạ Lan Vi thì sao? Quan hệ giữa em ấy và các em thế nào?"
Tôi giật mình, tay vô thức siết chặt cốc nước: "Lan Vi... thật lòng mà nói, chúng em không thân lắm, sau một tháng nhập học cô ấy đã chuyển ra ngoài ở, trở về ở được một tuần rồi tự tử, thực sự không quen biết nhiều."
Cảnh sát thở dài: "Được rồi, vậy chúng ta không bàn chuyện này nữa. Còn Lâm Tình? Chúng tôi cũng cần gặp em ấy để lấy lời khai."
Tôi lắc đầu: "Không biết, đêm qua cô ta không về."
Tôi có camera hành lang chứng minh chưa từng rời phòng, vụ này không thể nghi ngờ đến tôi được, nên cuộc thẩm vấn kết thúc khá nhanh, nhưng khám xét vẫn tiếp tục.
Mười lăm phút sau, khám xét kết thúc, các cảnh sát trao đổi báo cáo tình hình, tôi giả vờ nhìn chỗ khác, khẽ nghiêng người nghe lén.
"Khương Nhiễm không thừa nhận có bắt nạt, nhưng em ấy có chứng cứ ngoại phạm, không cần điều tra thêm."
"Khám xét cũng không phát hiện gì đáng ngờ, chỉ là đồ trang điểm của Khương Nhiễm nhiều quá, toàn hàng không rõ nguồn gốc."
Cảnh sát quay lại nhìn tôi, tôi giả vờ không nghe thấy gì mỉm cười với họ, họ cũng cười rồi quay đi nói: "Đi thôi, kết luận là tự tử."
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Sau khi cảnh sát rời đi, tôi thu dọn cặp sách đi học.
Ở cửa nhà vệ sinh nam hành lang, tôi thấy Tần Lãng đứng đó, ướt sũng lúng túng, bên trong vẫn vang lên tiếng cười đùa, dường như ống nước bị vỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tam-ma-thao-tung-long-nguoi/c4.html.]
Tôi bước đến hỏi: "Cần giúp không?"
Anh ta ngẩng lên nhìn tôi, không trả lời, dùng số giấy ít ỏi còn lại lau chiếc khẩu trang, dường như khẩu trang quan trọng hơn quần áo.
Tôi lấy trong túi ra một cái đưa cho anh ta, anh ta sửng sốt rồi vội vàng giật lấy đeo vào mặt, quay người vào lớp mà không nói lời nào. Tôi không buồn để ý, theo sau bước vào lớp.
Các bạn học đều tránh xa tôi, tôi ngồi cạnh cửa sổ, trong phạm vi hình elip lấy tôi làm tâm không một bóng người.
Vị giáo sư già giảng bài trên bục, tai điếc nên không nghe thấy tiếng xì xào, cứ thế giảng.
"Sự sụp đổ tinh thần là trạng thái phản ứng cấp tính khi cơ chế phòng vệ tâm lý bị suy yếu dưới áp lực kéo dài hoặc dữ dội, một số cá nhân sẽ xuất hiện tư duy thảm họa hoặc trải nghiệm phân ly, nặng hơn có xu hướng tự hại hoặc hành vi tấn công..."
"Này, cậu nghe chưa, phòng họ giờ chỉ còn mỗi Khương Nhiễm sống sót."
"Nghe nói là Hạ Lan Vi về đòi mạng!"
"Vậy Tần Lãng cũng..."
"Tôi ghét anh ta từ lâu rồi, các cậu không biết chứ, hồi còn yêu Lan Vi anh ta thường ngoại tình, sau khi Lan Vi có thai lại ép cô ấy phá thai, xong liền chia tay quen Lâm Tình, tiền phá thai còn do Lâm Tình trả đấy."
"Chuyện này ai chả biết, sau khi video riêng tư của Lan Vi và anh ta bị rò rỉ, anh ta bảo do mất điện thoại người khác đăng, nhưng tôi nghĩ chính anh ta làm."
"Tôi nghe bên nam nói là do Lâm Tình đăng lên, Lan Vi và Lâm Tình cãi nhau to rồi nhảy lầu."
Tần Lãng ngồi ở hàng thứ ba, vẫn đeo khẩu trang, cúi đầu nhìn cuốn sách giáo khoa chưa mở, tay run rẩy.
Đột nhiên, khẩu trang của anh ta bung ra, cô gái ngồi không xa nhìn thấy mặt anh ta thét lên.
"Á!! Mặt cậu ta!!!"
Ánh mắt cả lớp lập tức đổ dồn về Tần Lãng, anh ta hoảng loạn, trong tiếng la hét đứng phắt dậy, ánh đèn flash máy ảnh chiếu rọi khắp người, khuôn mặt anh ta càng thêm biến dạng, méo mó đến mức khó nhận ra.
Anh ta trợn mắt nhìn quanh, hơi thở gấp gáp, bịt đầu hét lên một tiếng thảm thiết, đ.â.m thủng cửa kính nhảy xuống.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, không ai kịp ngăn cản, tôi nghe thấy tiếng hét từ các tầng, cả tòa nhà ồn ào.
Mười phút sau, Tần Lãng được xe cứu thương chở đi, dưới đất còn vết m.á.u hình người, được rào chắn lại, sau khi cảnh sát khám nghiệm hiện trường, nhân viên vệ sinh dùng chổi lau sạch, mọi thứ như chưa từng xảy ra, nhưng cả trường như nồi nước sôi, tin đồn lan nhanh.