Tôi mới để ý trời tối đen, chưa đến 5 giờ mà ngoài cửa tối mịt, mây đen sà xuống ngột ngạt, cây cối ngả nghiêng trong gió lớn.
Điện thoại kêu "ting", màn hình hiện cảnh báo mưa lớn màu vàng. Tôi tắt máy, gật đầu với Cố Hân Di.
4.
8 giờ tối, cơn mưa lớn đã tạnh, trời vẫn âm u. Lâm Tình vẫn chưa về.
Cố Hân Di trốn trong màn, không một tiếng động. Nếu không tận mắt thấy cậu ta lên giường, tôi đã tưởng phòng chỉ có mình tôi.
8 giờ 30, Lâm Tình đột nhiên nhắn tin cho tôi qua WeChat.
Lâm Tình: "Tao muốn đuổi ma đi, nên làm nghi thức gì?"
Tôi trả lời: "Trên đời làm gì có ma."
Mãi sau rất lâu, Lâm Tình mới nhắn lại.
Lâm Tình: "Nếu một con ma đeo bám tao, phải làm sao?"
Tôi đáp: "Có lẽ nó sẽ đi sau khi hoàn thành tâm nguyện. Cậu sao thế? Trên đời không có ma đâu."
Nhắn xong, tôi lại hỏi thêm.
Tôi: "Cậu đang ở đâu?"
Tôi: "Ký túc xá sắp đóng cửa rồi."
Nhưng dù tôi có nhắn bao nhiêu tin, cô ta cũng không hồi âm.
10 giờ tối, ký túc xá mất điện vì mưa lớn, cả tòa nhà chìm trong tĩnh lặng. Đang rửa mặt trong bóng tối, bỗng có tiếng gõ cửa sổ. Hóa ra là Tần Lãng.
Tôi mở cửa kéo anh ta vào, bật đèn pin điện thoại và nói: "Lâm Tình không có ở đây, hôm nay không livestream được, cậu về đi."
Tần Lãng đáp: "Tôi biết cô ta không có ở đây. Tôi đến quay video xong là đi ngay."
Anh ta dựng máy quay, bắt đầu đọc kịch bản. Câu đầu tiên thông báo kênh này sẽ ngừng cập nhật vĩnh viễn, tiếp theo là hàng loạt lời cảm ơn khán giả.
Video dài hơn tôi tưởng. Đứng từ xa quan sát, qua ánh sáng mờ, tôi thấy rèm giường Cố Hân Di hé mở.
Không hiểu sao, tôi bước tới kéo rèm. Giường trống trơn.
Cậu ta rời đi lúc nào? Tôi chẳng hề hay biết.
Tần Lãng đột nhiên im bặt. Anh ta đã quay xong, đang thu dọn đồ nhưng bỗng dừng lại, ánh mắt đổ dồn về phía tôi.
Cái nhìn lạnh lùng khiến tôi sởn gáy. Anh ta há miệng hỏi: "Cậu có tin vào báo ứng không?"
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Câu nói khiến tôi lùi mấy bước. Nhìn đôi mắt đỏ như m.á.u của anh ta trong bóng tối, tim tôi đập nhanh dần. Cảm giác bất an tràn ngập, mắt không rời cửa, sẵn sàng bỏ chạy, tôi gượng cười đáp: "Chắc là không có đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tam-ma-thao-tung-long-nguoi/c3.html.]
Anh ta chằm chằm nhìn tôi, bất ngờ kéo khẩu trang xuống.
"Vậy tại sao tôi lại thành ra thế này?!!"
Khuôn mặt chi chít mẩn đỏ hiện ra trước mắt tôi, lốm đốm những mụn mủ lớn nhỏ, vết sẹo đen xen lẫn hố sâu. Sống mũi cao ngất chìm trong màu đỏ ấy. Tôi còn thấy cả mủ chảy dọc cằm.
Tiếng hét của Tần Lãng vang khắp phòng. Nước mắt anh ta tuôn không ngừng, chảy qua những nốt mủ gây xót. Anh ta loạng choạng bước tới bàn Lâm Tình, cầm tấm ảnh chụp chung trên bàn.
Trong ảnh, anh ta và Lâm Tình đứng bên biển. Gió thổi tung mái tóc dài của cô ta, Tần Lãng dùng tay giữ chiếc mũ cho cô ta. Hai người dịu dàng, bình yên, đẹp như cảnh phim dưới ánh hoàng hôn.
Dù là ảnh chụp năm ngoái, nhưng gương mặt điển trai ấy, anh ta cảm giác đã đánh mất từ rất lâu rồi.
Tần Lãng bỗng cười, ném vỡ tấm ảnh xuống đất.
"Tôi đi đây. Khi nào đến thăm Lan Vi, nhớ thay tôi mang một bó hoa nhé."
Anh ta trèo qua cửa sổ, biến mất trong đêm tối.
Phòng chỉ còn lại mình tôi. Tôi thở phào nhẹ nhõm, lấy điện thoại nhắn cho Cố Hân Di.
Tôi: "Hân Di, cậu đi đâu thế?"
Điện thoại im lặng. Không một hồi âm.
5.
Cả căn phòng ngột ngạt, ẩm ướt. Cảm giác ngạt thở khiến tôi bật dậy. Nhìn điện thoại: 2 giờ sáng. Bên ngoài tối om, mưa vẫn rơi.
Hết cả buồn ngủ, điện chưa về. Tôi trùm chăn kín mít, co ro trong hơi ấm. Điện thoại sắp hết pin, không dám dùng nhiều, nhưng nỗi bất an trong đêm mưa vẫn khiến tôi bật nhạc nghe.
Đột nhiên, "bùm" một tiếng ngoài cửa sổ, tiếp theo là còi báo động xe hú vang. Tôi vội chạy tới cửa sổ, thấy đèn xe nhấp nháy dưới tòa giảng đường đối diện.
Nóc xe bị đập bẹp. Trong vết lõm ấy nằm một người, vẫn sống, đang giãy giụa định trồi dậy. Nhưng toàn thân gãy rời, cậu ta chỉ có thể lăn từ nóc xe xuống đất, bò lê về phía trước. Mưa xối xả cuốn trôi m.á.u trên người, để lại vệt dài loang lổ, nhưng chẳng mấy chốc, vệt m.á.u cũng tan biến, màu đỏ nhạt lan khắp nền bê tông.
Tôi đã đoán được phần nào thân phận của cậu ta, nên đeo tai nghe vào rồi yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, người gõ cửa phòng tôi là cảnh sát, đi cùng là cán bộ hướng dẫn thông báo rằng đêm qua Cố Hân Di đã rơi từ tầng cao xuống, cứu chữa không thành qua đời.
Tổng cộng bốn cảnh sát đến, cùng với cán bộ hướng dẫn và tôi, căn phòng ký túc đột nhiên chật cứng.
Hai người lục soát giường của Cố Hân Di, hai người còn lại bật máy ghi âm bắt đầu chất vấn tôi.
"Khương Nhiễm, em đừng căng thẳng, chúng tôi chỉ hỏi theo thủ tục thôi, cứ hỏi gì trả lời nấy là được."
Cảnh sát vừa dứt lời, cán bộ hướng dẫn cũng tiếp lời:
"Đúng vậy, Nhiễm à, em cứ thoải mái nói, biết gì nói nấy."