TÀ THẦN TÁI SỰ NGHIỆP 2: KẺ PHẢN LOẠN
Chương 9
18.
Phong Thần Bảng bị Thượng Võ mở ra.
"Tên của ta ở trang đầu tiên, ban đầu là để khắc tên của ngươi. Nhưng ta muốn, nên đã cho ta."
Hắn cũng không đợi ta nói gì, tự mình nói: "Nếu ta gạch tên ai đó, người đó sẽ biến mất khỏi Phong Thần Bảng, không còn tồn tại."
"Ngươi nói, nếu ta gạch tên của ngươi thì sao?"
Thượng Võ nhướn mày, vẻ mặt tự tin, ta nhìn chỉ thấy ghê tởm.
"Để ta xem, tên của ngươi ở đâu?"
Hắn lật từng trang, lật mãi không thôi. Đột nhiên, Thượng Võ cười, "Ta thật ngốc, ngươi chắc chắn ở cuối cùng."
Hắn lật vài trang từ phía sau, khuôn mặt vốn đang cười bỗng chốc sụp xuống, động tác trên tay cũng bắt đầu trở nên hoảng loạn.
"Sao có thể? Sao có thể? Phong Thần Bảng sao lại không có tên của ngươi!"
Thượng Võ kinh ngạc, ta cũng vậy, Phong Thần Bảng không có tên ta?
"Thật không? Ngươi đưa ta xem!"
Thượng Võ ngẩn ngơ đưa Phong Thần Bảng cho ta. Ta lật vài trang, tên của Thượng Võ, Thuần Trúc, Thần Tài Triệu, Thời Gia... đều có trên đó, chỉ riêng không có tên ta. Vậy thì 500 vạn lượng vàng của ta đã mất trắng?
Khi ta đang ngẩn người, Thượng Võ đã phản ứng lại, nhân cơ hội lao vào giành lấy Phong Thần Bảng từ tay ta. Ta đương nhiên không để hắn như ý, dùng sức một cái, Phong Thần Bảng từ giữa bị đứt thành hai đoạn. Thượng Võ giữ một đoạn trong tay, bỗng cười lên.
"Dù không có tên của ngươi, nhưng tên của Thần Nhân Duyên ở ngay phía trên."
Ta giật mình, theo phản xạ muốn giành lại đoạn danh sách từ tay Thượng Võ, nhưng hắn nhanh tay hơn, dùng d.a.o găm rạch tay, để m.á.u nhỏ từng giọt lên tên của Thời Gia.
Những chữ Thần Nhân Duyên Thời Gia bỗng phát ra ánh sáng vàng, ánh sáng chói mắt khiến ta không thể mở mắt ra.
Ánh sáng dần dần mờ đi, tên Thời Gia hóa thành những điểm sao, sau đó thì tan biến.
Thời Gia... Ta tức giận đi về phía Thượng Võ, hận không thể đ.ấ.m nát hắn.
"Haha hahaha..."
Thượng Võ vừa cười điên cuồng vừa lùi lại, cho đến khi cơ thể va vào bia đá.
"Ngươi chỉ là một tai họa, nếu không phải vì ngươi, Thần Nhân Duyên đã sống tốt rồi, đều là ngươi hại hắn."
Có lẽ biết mình khó thoát khỏi kiếp nạn, Thượng Võ bắt đầu nói những lời để khiêu khích ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-than-tai-su-nghiep-2-ke-phan-loan/chuong-9.html.]
"Ngươi muốn gi3t ta? Đáng tiếc, ngươi không làm được, ngươi không có tên trong Phong Thần Bảng, m.á.u của ngươi không có tác dụng."
Ta nhẹ nhàng nhếch môi, nắm lấy tay Thượng Võ vẫn đang chảy m.á.u đặt lên trang viết tên hắn.
"Máu của ngươi, có lẽ sẽ hữu dụng hơn."
Thượng Võ trợn mắt, giống như Thời Gia lúc nãy, hắn nhìn chằm chằm vào chữ Thượng Võ bị thổi bay.
"Ngươi sắp c.h.ế.t rồi, cảm giác tự tay gi3t c.h.ế.t chính mình như thế nào?"
Ta quay lưng lại, trong lòng không hề thoải mái.
Thời Gia...
"Ê, ta không sao?"
"Ta không sao! Vận mệnh luôn đứng về phía ta."
Ta quay lại, thấy Thượng Võ ngồi dậy bình thường, không hề tổn thương.
"Ngươi không thể gi3t ta!"
19.
“Thượng Võ Tướng quân.”
Một tiếng gọi đã cắt đứt dòng suy nghĩ của ta. Khi ta lấy lại tinh thần, Thiên Quân đã dẫn theo các vị thần khác đến.
“Thượng Võ, ngươi sao lại ở cấm địa?”
“Thiên Quân, là do Tru trốn chạy, bị ta phát hiện, đuổi đến đây.”
Thượng Võ nói dối mà không hề đỏ mặt. Nói xong, hắn còn nhặt Phong Thần Bảng bị gãy làm hai lên, đưa ra trước mặt Thiên Quân.
“Tru còn ăn cắp Phong Thần Bảng, như vậy thật sự đáng chết.”
Ta gần như không nhịn được cười trước lời nói của Thượng Võ. Thiên Quân tự nhiên đứng về phía cháu trai của mình, ông liếc mắt ra hiệu, các thiên binh liền vây quanh.
Ta thì không sợ, nhưng họ thực sự quá đông. Dần dần, ta cũng không còn sức lực, trên người bị đ.â.m vài lỗ. Đau thì không đau, chỉ thấy hơi phiền.
“Quý Lan Từ, giáp chiến của ta đâu? Kiếm của ta đâu?”
Ta ngồi trên đất, dùng thần thức gọi Quý Lan Từ.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
“Đại nhân! Ngài định làm gì?”
“Một lúc khó mà giải thích được với ngươi.”