TÀ THẦN TÁI SỰ NGHIỆP 2: KẺ PHẢN LOẠN

Chương 6

14.

Đám đông tản đi, ta vẫn còn mơ hồ, như thể linh hồn đã bị rút ra. 

 

Thấy ta đứng ngây ra tại chỗ, Thời Gia kéo ta một cái. "Ngươi đi không?" 

 

"Thời Gia, hôm nay người đứng ở đó lẽ ra phải là ta..." 

 

Nghe vậy, Thời Gia đánh ta một cái thật mạnh. "Còn đang mơ mộng à?" 

 

Đừng nhìn Thời Gia lúc nào cũng mềm yếu, khi đánh người cũng thật sự đau. 

 

Ta đau đến mức phải nhăn nhó, lúc đó Thời Gia mới nhận ra mình ra tay quá mạnh, liền áy náy xoa xoa cánh tay ta. 

 

"Ta biết ngươi ghen tị với hắn, nhưng ngươi vẫn phải nhìn rõ thực tế." 

 

"Nhưng ngươiu cũng không phải không có cơ hội, nếu ngươi cố gắng, ta tin chắc rằng một ngày nào đó..." 

 

Thời Gia đang cố gắng an ủi ta, nhưng khi thấy vết sẹo trên cổ tay ta giống hệt như của Tướng quân Thượng Võ, hắn liền im lặng. 

 

Sau khi lắc lắc cổ tay vài cái, ta chuẩn bị thu lại, nhưng bị Thời Gia nắm chặt, hắn trước tiên xác nhận vết sẹo có thật không, rồi ngẩng đầu nhìn ta.

 

Thấy ta có vẻ nghiêm túc, hắn lại buông tay ta ra, vẻ mặt có chút phức tạp. 

 

"Ngươi vừa nói đều là thật sao?" 

 

Ta nghĩ Thời Gia không tin, chuẩn bị hồi tưởng một chút để làm xúc động, không ngờ Thời Gia như gió cuốn, không nói hai lời, kéo ta ra ngoài. 

 

"Làm... làm gì vậy?" 

 

Thời Gia không thèm quay đầu lại, "ngươi đừng nói nhiều, theo ta." 

 

Thần Tài Triệu đang nghỉ ngơi, bị tiếng đập cửa mạnh mẽ làm giật mình, thấy chúng ta mới yên tâm lại. 

 

Hắn nhìn Thời Gia mặt đỏ bừng, tức giận không thôi, rồi lại nhìn ta, có vẻ không hiểu gì, nhưng vẫn mời chúng ta ngồi xuống. 

 

"Thời Gia, ngươi ăn phải pháo à? Sao lại gấp gáp thế?" 

 

Thời Gia ngồi phịch xuống ghế đệm lót bằng chỉ vàng, nhận tách trà từ tay Thần Tài Triệu, uống một ngụm lớn. 

 

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, mới điều chỉnh lại hơi thở. "Tru, ngươi nói đi." 

 

Hả? Ta nói gì? Không phải ngươi dẫn ta đến đây sao? 

 

Ta nhất thời không biết mở lời thế nào, Thời Gia nhắc nhở: "Kể cho Thần tài Triệu nghe những gì ngươi vừa nói." 

 

"Trên trời, còn có những chuyện hoang đường, vô liêm sỉ, không biết xấu hổ như vậy. Thật là chưa từng nghe thấy!" 

 

Lần này đến lượt Thần Tài Triệu ngơ ngác, cùng ta nhìn nhau trố mắt. 

 

Ta kể cho hắn nghe về Tướng quân Thượng Võ, Thần Tài Triệu trầm ngâm một lúc lâu, cẩn thận mở lời, "Thật vậy sao?" 

 

Thời Gia đứng dậy, hét to. "Còn có thể giả được sao? Nhân phẩm của Tru, ngươi và ta còn không rõ sao?" 

 

"Không được, ta phải đi tìm hắn đối chất." 

 

Nói xong, liền muốn đi ra ngoài. Thần Tài Triệu và ta mỗi người một bên kéo Thời Gia, khó khăn lắm mới giữ được hắn ngồi lại ghế. 

 

Thời Gia tức giận, "Các ngươi kéo ta làm gì? Chuyện này không đơn giản đâu!" 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-than-tai-su-nghiep-2-ke-phan-loan/chuong-6.html.]

 

"Ngươi có biết Tướng quân Thượng Võ là ai không?" 

 

"Ta không quan tâm hắn là ai, chuyện này chưa xong đâu!"

 

15.

Thời Gia là một người thiếu kiên nhẫn, nhưng ta không ngờ hắn lại thiếu kiên nhẫn đến mức này. 

 

Hắn đã viết một bức thư vào ban đêm để tố cáo Thượng Võ, thành công đưa bản thân vào thiên lao. 

 

Chưa kịp nghĩ ra cách ứng phó, một tiên đồng bên cạnh tướng quân đã đến thông báo rằng Thượng Võ muốn gặp ta. 

 

Ta bị dẫn đến đại điện, lúc này bên trong đã đầy các vị thần. Ngồi ở vị trí cao nhất là một người đàn ông mặc áo choàng màu vàng tươi, ta nghe các thiên binh gọi ông ta là Thiên Quân.

 

“Ngươi chính là Tru?” 

 

Ta đáp lại một cách bình tĩnh: “Đúng vậy.” 

 

Thượng Võ đứng bên trái Thiên Quân, nhìn ta với ánh mắt sâu xa, rồi quay đầu báo cáo với Thiên Quân.

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

 

“Chúng ta đã phát hiện Tru ở trần gian tự ý lập miếu, xin hỏi Thiên Quân nên xử lý thế nào?” 

 

Miếu? Rõ ràng không phải vì chuyện của Thời Gia. Khi ta còn đang suy nghĩ về âm mưu của Thượng Võ, các vị thần bên cạnh đã không thể ngồi yên. 

 

Một vị thần có đôi mắt hẹp như kẽ hở lên tiếng: “Thiên Quân, việc tự ý lập miếu là trọng tội, không thể bỏ qua!” 

 

Các vị thần đều đồng tình với lời nói của vị thần đó, chỉ có ta là im lặng. 

 

Thiên Quân khẽ cong ngón tay gõ nhẹ lên bàn, giả vờ suy nghĩ. Một lúc sau, hắn mới lên tiếng: “Tru, ngươi có biết tội của mình không?” 

 

Ta nhìn thẳng vào mắt Thiên Quân, không hề sợ hãi.

 

“Thiên Quân minh xét, miếu này đều là do ta xây dựng trước khi nhậm chức ở thiên đình.” 

 

Thượng Võ đá vào bắp chân ta, ta nhất thời không kịp phản ứng quỳ một chân xuống đất, nhưng lưng vẫn thẳng. 

 

“Sai thì chính là sai, sai rồi thì phải nhận phạt.” 

 

Ta nghiến răng, chỉ nói với Thượng Võ bằng giọng mà chỉ hai chúng ta nghe thấy: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!” 

 

“Làm gì, tự nhiên là để hại ngươi!” 

 

Thượng Võ cười nhẹ, rồi xin phép Thiên Quân, nói rằng sẵn sàng tự mình xuống trần gian phá hủy các miếu trái phép, tất cả tài sản sẽ bị tịch thu. 

 

Thiên Quân gật đầu, “Nếu vậy, thì giao cho Thượng Võ xử lý. Còn về ngươi…” 

 

Nói xong, hắn nhìn ta, “Đưa vào thiên lao, chờ xử lý.”

 

Ta vừa định phản bác, thì phát hiện mình bị người ta thi triển thuật cấm ngôn, không thể nói một lời nào. 

 

Ta bị Thượng Võ dẫn đi về thiên lao. Trên đường đi, Thượng Võ đuổi những người xung quanh đi, mạnh mẽ đẩy ta vào tường, ánh mắt đầy ác ý như muốn nuốt chửng ta. 

 

“Ngươi nghĩ có Thần Nhân Duyên thì có thể lấy lại tất cả sao? Nói thật với ngươi, ở trên thiên đình, chỉ cần là thứ ta muốn, thì không có gì là không thể có.” 

 

Thiên Quân, con cáo già này, không giải trừ thuật cấm ngôn của ta, vì vậy khi đối mặt với những lời ác độc của Thượng Võ, ta hoàn toàn không có cách nào ứng phó, chỉ có thể dùng ánh mắt để thể hiện sự bất mãn. 

 

Thượng Võ nhìn ta, cười nói: “Cá bị nhốt vẫn còn vùng vẫy, không biết tự lượng sức mình.” Nói xong, hắn đẩy ta vào thiên lao.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận