TÀ THẦN TÁI SỰ NGHIỆP 2: KẺ PHẢN LOẠN

Chương 3

6.

Khi quay lại miếu nhân duyên, Thời Gia một lần nữa bận rộn không ngừng, hắn lấy ra một tay nải nhỏ từ dưới bàn thờ, trông rất quen mắt. 

 

"Ngươi lại muốn cõng tay nãi này đi à?" 

 

"Nói gì vậy!" 

 

Thời Gia cẩn thận ôm tay nải trong lòng, nhìn ta với vẻ không hài lòng. Tay nải đó không có bụi bẩn, nhưng nghe thấy tiếng kim loại va chạm nhẹ. 

 

"Tru, đến đây xem, đây là của ta, giờ đều phải đưa cho ngươi." 

 

Ta có chút không hiểu, "Đưa cho ta? Đưa cho ta làm gì?" 

 

Thời Gia nhét tay nải vào lòng ta một cách không nỡ. 

 

"Ngươi vẫn còn quá trẻ, không hiểu những thứ này có ý nghĩa gì. Những thứ này đều là để giúp ngươi đó!" 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

 

Thấy ta vẫn còn vẻ nghi ngờ, Thời Gia nói thẳng, "Thuần Trúc đã đồng ý, ngươi đã thành công nửa chặng đường rồi, ta rất mong chờ được làm đồng sự tốt với ngươi." 

 

Ta đã hiểu, Thời Gia định dùng những thứ này để hối lộ Thuần Trúc. 

 

"Thật là thời thế đảo điên, Phong Thần Bảng giờ đây chỉ cần tiền là có thể lên được à? Vậy những nỗ lực trước đây của ta thì tính sao!" 

 

"Tính là ngươi xui xẻo!" Thời Gia đẩy ta một cái, chỉ vào tay nải nhỏ trong lòng ta. 

 

"Chỉ hỏi ngươi có đi hay không!" 

 

"Đi!"

 

7.

Tôi đã hoàn toàn sa ngã. 

 

Thời Giai kiểm tra số vàng bạc mà hắn tích lũy được, lắc đầu, không có dáng vẻ gì mà ngồi xuống đất. 

 

"Còn xa mới đủ..." 

 

"Ngươi đã nói với Thuần Trúc bao nhiêu?" 

 

Thời Gia không nói gì, chỉ đưa năm ngón tay ra trước mặt ta. Ta không hiểu ý nghĩa, đoán: "Năm trăm?" 

 

Thấy Thời Gia mặt mày nhăn nhó, ta thử tăng lên. 

 

"Năm nghìn?" 

 

"Cũng không đúng, không lẽ là năm mươi nghìn? Ta nói với ngươi, Thời Giai, dù ngươi vì ta, nhưng chúng ta đang trong tình huống gì ngươi cũng biết, năm mươi nghìn thật sự có hơi nhiều." 

 

Thời Gia thở dài, vẻ mặt như thể hắn không biết gì về tình hình. 

 

"Là 500 vạn đấy, Tru!" 

 

Ta như bị sét đánh. Năm triệu... Đột nhiên cảm thấy danh sách Phong Thần Bảng này cũng không nhất thiết phải lên... 

 

Có lẽ nhận thấy bầu không khí có chút nhạy cảm, Thời Giai cẩn thận mở miệng: "Trước đây tiểu tín đồ của ngươi không phải còn nợ ta năm mươi ngôi miếu sao? Để nàng ấy đổi thành tiền mặt cũng được, tính ra chắc cũng không chênh lệch nhiều." 

 

Ta liếc nhìn hắn, "nàng ấy khoác lác, ngươi thật sự tin à?" 

 

Thời Giai rõ ràng bị câu nói của ta làm cho tổn thương không nhẹ. Ban đầu hắn chỉ nghĩ rằng Quý Lan Từ đã quên một chút, nhưng sau khi ta nói cho hắn biết sự thật, hắn ngồi một bên vẽ vòng tròn. 

 

Vẫn còn quá trẻ.

8.

Quý Lan Từ đến nơi thì thấy một cảnh tượng như vậy. 

 

Ta đang liên tục vỗ tay vào không khí, miệng vẫn lẩm bẩm điều gì đó. 

 

Đồ trong tay nải nằm rải rác trên mặt đất đều chứa những kho báu có vẻ đã lâu đời. 

 

"Đại nhân, ngài đang... chuẩn bị thu dọn đồ đạc để bỏ trốn sao?"

 

"Á?"

 

Quý Lan Từ nhanh nhẹn, lập tức nhấc tay nải lên và ném tất cả đồ đạc rải rác trên đất ra ngoài. 

 

"Đại nhân, có phải ta đã làm sai điều gì không? Đại nhân chỉ cần nói với ta thôi! Những thứ đó quá cũ rồi, ngay cả tiệm cầm đồ cũng không nhận." 

 

"Đại nhân đừng tự làm khổ mình như vậy!" 

 

Có phải chỉ là ảo giác của ta không? Tại sao lại cảm thấy vai của Thời Gia đang run rẩy dữ dội, giống như đang khóc? 

 

"Đại nhân..." 

 

Thấy Quý Lan Từ còn định nói tiếp, ta vội vàng ra hiệu để nàng ngừng lại. Nàng ấy không nhìn thấy Thời Gia, nhưng mỗi câu nói đều như đ.â.m vào trái tim của Thời Gia.

 

Quý Lan Từ mới nhận ra, che miệng lại, ánh mắt lơ đãng. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-than-tai-su-nghiep-2-ke-phan-loan/chuong-3.html.]

"Vị đại nhân kia cũng ở đây sao?" 

 

Ta gật đầu. 

 

"Đại nhân, có phải ta đã nói sai điều gì không?" 

 

Thời Gia lau nước mắt, đứng dậy, đau khổ vô cùng, "Ngươi không sai, là ta đã không biết tự lượng sức." 

 

Nói xong, hắn có ý định rời đi, ta kéo tay áo của Thời Gia, bất lực lên tiếng. 

 

"Diễn quá, nàng ấy không nhìn thấy ngươi." 

 

"Đúng rồi, ta quên mất. Thật là thất lễ." 

 

Thời Gia bừng tỉnh, lại ngồi xuống. Ngay sau đó, hắn lại bảo ta nhắc đến chuyện năm triệu với Quý Lan Từ. 

 

Ta trợn mắt nhìn Thời Gia, "Ta làm sao có thể làm ra chuyện này được?" 

 

"Đó là 500 vạn!"

 

"500 vạn thì sao! Bộ trang phục mới của ngươi cũng có vẻ không rẻ đâu."

 

Quý Lan Từ lỗ tai nhạy bén nghe thấy một số thông tin quan trọng. 

 

"Đại nhân, 500 vạn gì? Ngài đã phạm phải chuyện gì? Chỉ có 500 vạn, có phải coi thường ngài không?" 

 

Chỉ có 500 vạn? Thật là một câu nói hay... 

 

Ta và Thời Gia nhìn nhau. Thời Gia đột nhiên đứng dậy, nhanh chóng đến mức ta không kịp giữ lại. 

 

"Ngươi lại đi đâu?" 

 

Thời Gia không quay đầu lại, vẫy tay. "Ta đi sang bên cạnh, đến miếu Thần Tài, ở đó có một Thần Tài Triệu. Ta sẽ bảo hắn từ bệ thờ đứng lên, đổi chỗ cho tín đồ nhỏ nhà ngươi!"

 

Quý Lan Từ thấy ta nhìn ra ngoài cửa, càng thêm mơ hồ. Một lúc lâu sau, ta mới khó khăn lên tiếng. 

 

"Thời Gia nói có cách giúp ta lên Phong Thần Bảng..." 

 

"Phong Thần Bảng?"

 

Quý Lan Từ lục tìm trong đầu lâu về ký ức liên quan đến Phong Thần Bảng, cuối cùng nhớ ra rằng hôm đó khi ta gi3t c.h.ế.t tên cẩu Hoàng Đế, ta đã từng vì bảng đó mà day dứt. 

 

"Đây không phải là điều ngài luôn mong đợi sao? Chúc mừng ngài đã đạt được điều mình mong muốn." 

 

Ta gãi đầu, "Còn sớm lắm, để ta đưa ra năm triệu."

 

Quý Lan Từ tài lớn khí thô, không để ý. 

 

"Chỉ có 500 vạn thôi mà! Đại nhân hãy xem cái này trước." 

 

Nói xong, nàng ấy đặt một cái hộp gỗ trước mặt ta, mở nắp hộp nặng nề, bên trong là một bộ giáp, được khảm vô số đá quý, lấp lánh rực rỡ, so với mặt trời và mặt trăng mà tranh sáng. 

 

"Ta đặt tên cho nó là 'Chiến giáp đá quý', thế nào?" 

 

Thật là một cái tên thẳng thắn... 

 

Tai đưa tay sờ bộ giáp đá quý, trong lòng không ngừng kinh ngạc. 

 

Tuyệt quá, thật tuyệt!

 

Quý Lan Từ nhìn ta mặc bộ trang phục đó, ánh mắt hiền từ như nhìn đứa trẻ đi học về. 

 

"Đại nhân xem, đây là ta đã tiêu tốn một số tiền lớn." 

 

Nàng thong thả rót cho mình một tách trà, nhấp một ngụm, rồi nhổ bã trà trong miệng ra, cả bộ động tác như dòng nước chảy, không chút ngắt quãng. 

 

Sau đó, nàng như nhớ ra điều gì, hỏi. "Đại nhân, 500 vạn mà ngài nói là bạc à?" 

 

Hả? Ta cứng người quay lại. 

 

"Không biết, Thời Gia không nói."

 

Quý Lan Từ đột ngột đặt chén trà xuống, hùng hổ chạy ra ngoài. Chẳng bao lâu sau, nàng trở lại với một cây hương lớn, nhìn ta với vẻ hy vọng, "Đại nhân, ngài xem, cái này có đủ không?" 

 

Tôi nhìn cây hương cao hơn nửa người há hốc mồm.

 

“Có khi nào là tiền không?”

 

Vừa dứt lời, hơi thở còn chưa không phục Quý Lan Từ đã chạy ra ngoài. Không phải, nàng khi nào thì học bộ dáng của Thời Gia.

 

Ta hướng vè phía nàng hỏi “ngươi lại đi đâu đó?”

 

“Ta đi kiếm tiền.”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận