TÀ THẦN TÁI SỰ NGHIỆP 2: KẺ PHẢN LOẠN

Chương 5

12.

Trên thiên đình đã hơn một tháng, tính ra, hôm nay chắc chắn là ngày phát tiền hương hỏa. 

 

Những vị thần nhỏ không có thần miếu trên thiên giới mỗi tháng đều sống nhờ vào khoản tiền này. Nhưng ta thì khác, ta có đến năm mươi ngôi miếu. 

 

Nhưng đây là khoản lương chính thức đầu tiên của ta, ta cũng khá mong đợi. 

 

Mới vừa thay phiên công việc, ta đã thấy các thiên binh xếp hàng dài trước một cánh cửa điện. 

 

Ta vươn cổ nhìn qua, mỗi người đều cầm một xấp giấy dày, nhưng đều có vẻ mặt ủ rũ, tinh thần không phấn chấn. 

 

Thật không hổ danh là thiên cung! Nhận lương mà vẫn không vui, đúng là tâm lý không bình thường! 

 

"Đây là của ngươi, cầm lấy đi." 

 

Ta đưa tay nhận, lòng vui mừng không tả.

 

Trong lòng ta đã bắt đầu tính toán xem sẽ chi tiêu như thế nào. 

 

"Về việc này, Thời Gia đã bỏ ra không ít công sức, hắn thường thích mặc màu hồng, chi bằng may cho hắn một bộ quần áo." 

 

"Tiểu tín đồ Quý Lan Từ đã bỏ ra không ít tiền, vậy thì cho nàng chút tiền để hồi phục." 

 

"Nhà của Thần Tài Triệu gia sản lớn, có lẽ không thèm để ý. Thôi, không cần nghĩ đến anh hắn nữa." 

 

Nghĩ như vậy, ta hào hứng mở xấp giấy ra, nhưng lại ngẩn người. Không phải tiền, mà lại quen mắt một cách c.h.ế.t tiệt, giống như đã thấy ở đâu đó? 

 

Đây chẳng phải là bản báo cáo công tác khiến Thời Gia khóc lóc thảm thiết sao? 

 

Tại sao ta, một người canh cửa, cũng phải viết báo cáo công tác! Còn phải viết nhiều như vậy?

 

Đêm xuống. Mọi người đều đã nghỉ ngơi, chỉ còn ta một mình cầm đèn chiến đấu trong đêm. 

 

"Người mới, ánh nến quá chói mắt!" 

 

Vốn dĩ viết báo cáo đã phiền phức rồi. 

 

"Ta có tên, ta gọi là Tru!" 

 

Mọi người thấy ta nâng cao giọng, đều giật mình. 

 

"Được rồi, được rồi, biết tên của ngươi rồi." 

 

"Nói nhỏ lại, chẳng lẻ là hào quang sao?" 

 

Ta không nói thêm gì, nhưng vẫn thò một tay tắt ngọn nến. 

 

Bút vẫn chưa hạ xuống một chữ. Không phải ta không viết được, mà thực sự là đề tài này khó khăn quá. 

 

"Xin vui lòng nêu rõ những đóng góp đã làm cho thiên cung, không được ít hơn ba điểm." 

 

Ta thật sự tức cười. Người hỏi câu này không thấy rất xúc phạm sao? Vừa mới vào thiên cung, tạm thời không nói đến.

 

Ta là một người canh cửa, ta có thể có đóng góp gì? 

 

Suy nghĩ một hồi lâu, với tâm thế nghiêm túc làm việc, ta viết một hàng chữ nhỏ. 

 

Sau đó ta đưa tay tát vào mặt mình. 

 

"Thật là! Đang yên ổn dưới đất, đòi lên Phong Thần Bảng làm gì chứ!"

 

13.

Thời Gia đã thay một bộ y phục màu vàng ngọc, trông giống như một chú chim non chưa thay lông xong. 

 

Theo ta, không bằng bộ màu hồng trước đó của hắn. 

 

"Hôm nay không phải là ngày báo cáo, sao ngươi lại có thời gian lên đây?" 

 

Thời Gia cười tươi tiến lại gần ta, từ áo khoác lấy ra một cái túi vải nhỏ. 

 

"Đây không phải là lâu rồi không gặp, nhớ ngươi lắm, nên đặc biệt đến thăm ngươi." 

 

Ta đưa tay nhận lấy, miệng không ngừng nói, "Đến thì đến thôi, còn mang theo đồ nữa?" 

 

Thời Gia cười hì hì, ra hiệu cho ta mở túi vải, "Nè, là quà của tiểu tín đồ gửi cho ngươi." 

 

Ta mở túi ra, bên trong là một cuốn sổ nhỏ màu xanh đậm. 

 

"Ta thấy nàng để cái này trên bàn thờ của ngươi mấy ngày rồi, ta có lòng tốt, nên mang lên cho ngươi." 

 

Ta nghẹn lời, đây là sổ sách của Quý Lan Từ...

 

"Thời Gia, ta biết tại sao hương khói của ngươi không thịnh vượng nữa." 

 

"Tại sao?" 

Bạn cần đăng nhập để bình luận