TÀ THẦN TÁI SỰ NGHIỆP 2: KẺ PHẢN LOẠN
Chương 4
9.
Vài ngày sau, Quý Lan Từ với vẻ mặt hốc hác đến miếu tìm tôi, sau lưng còn có vài người dáng người cường tráng, khiêng một chiếc rương lớn, những người đó đặt hộp xuống rồi rời đi.
"Đại nhân, tất cả đều ở đây rồi. 500 vạn lượng, không nhiều không ít, chỉ là..."
"Chỉ là gì?"
Quý Lan Từ nhìn ta với vẻ áy náy, "Đại nhân gần đây có lẽ sẽ phải trải qua vài ngày khó khăn."
Thấy ta không hiểu, nàng giải thích.
"Ta đã mang tất cả tiền ra, giờ không còn một đồng xu nào."
Chưa để ta đáp, nàng liền bổ sung: "Đại nhân yên tâm, sẽ không lâu đâu, ngài hãy tin ta!"
Ta vỗ vai Quý Lan Từ, cảm kích đến rơi lệ.
"Những gì ngươi đã làm, ta không biết phải báo đáp thế nào. Hay là, ta giúp ngươi giưt một người nhé?"
Quý Lan Từ lắc đầu như trống bỏi.
"Đại nhân, đừng quá lao lực. Dù cuộc sống không như trước, nhưng cũng không cần ngài phải vất vả nữa."
Lao lực sao? Chỉ là một nhát dao, có gì mà lao lực. Hơn nữa... Ta nhìn về phía góc tường nơi có cây nhang to lớn.
"Dù sao đi nữa, có nó là đủ rồi..."
10.
Ta đã giao chiếc rương cho Thời Gia. Chẳng bao lâu sau, hắn đã mang đến cho ta một công văn do chính tay Thuần Trúc viết tới miếu của ta.
Ta đã sờ vào công văn đó, cảm giác thật tuyệt, nó được làm từ lụa tốt nhất.
"Thật sự thành công sao?" Khi hỏi câu này, giọng ta hơi run rẩy.
"Đương nhiên rồi, ta đã ra tay, việc này có khó gì?" Thời Gia tự mãn như một con công kiêu hãnh, ngẩng cao đầu, rất đắc ý.
Ta liếc hắn một cái.
"Vậy 500 vạn lượng vàng đó, là do ngươi bỏ ra sao?"
Thời Gia không có lý lẽ nhưng vẫn rất hùng hồn, thấy ta không cho hắn thể diện, hắn xắn tay áo lên chuẩn bị tranh luận với ta.
Tôi dù bận vẫn ung dung nhìn hắn. "Ngươi chắc chắn không?"
"Chà, ngươi, cái gì cũng tốt, chỉ là không chịu nổi bị trêu chọc. Nhìn xem, ngươi đã nóng ruột rồi phải không?"
Thời Gia nuốt nước bọt, đưa ngón tay cẩn thận đẩy thanh kiếm mà ta đã rút lại vào bao.
"Chà, giờ thì ngươi thật sự đã đạt được điều mình mong muốn rồi~"
Đúng là như mong muốn, nhưng ta vẫn cảm thấy không ổn. Cái Phong Thần Bảng này giờ đây có thể lên được bằng tiền sao?
500 vạn lượng vàng đó! Ta bắt đầu thu dọn những thứ cần mang lên trời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-than-tai-su-nghiep-2-ke-phan-loan/chuong-4.html.]
"Cái này không cần, đồng nát không thể vào thiên môn."
"Ê ê ê, cái giáp mềm vàng này là quá mức rồi, không thể mang theo."
Thời Gia ngồi xếp bằng, một tay cầm ấm trà, một tay vẫn không quên chỉ huy ta.
"Trên trời có nhiều quy tắc như vậy sao?"
"Đương nhiên rồi! Ai cũng muốn ra ngoài, chỉ có ngươi một lòng muốn vào trong."
Nói xong, hắn thở dài một hơi, với vẻ điềm tĩnh của người từng trải.
"Chà, những ngày khổ sở của ngươi vẫn còn ở phía sau."
Ta không biết Thời Gia nói về những ngày khổ sở đó là gì. Ai mà quan tâm, ta đã lên Phong Thần Bảng rồi, những ngày sau này có khổ đến đâu cũng chỉ là nửa đường.
Trước khi đi, ta đã từ biệt với Quý Lan Từ, nàng vỗ ngực, chỉ bảo ta yên tâm đi, mọi chuyện dưới này có nàng lo liệu.
"Nếu chán trên trời, thì xuống đây chơi một chút."
Khi đi với Thời Gia, ta còn quay lại nhìn. Quý Lan Từ đứng trước ngôi miếu vàng rực rỡ, dùng hết sức vẫy tay chào ta.
"Đại nhân, thượng lộ bình an, đừng lo lắng trong nhà!"
11.
Thuần Trúc đã sắp xếp cho ta một công việc canh giữ cửa thiên đình.
Ta suốt ngày mặc bộ giáp bạc, cầm một cây giáo dài, đứng ở cử thiên đình để chào đón và tiễn biệt mọi người, thấy ai cũng phải hỏi thăm.
Chúng ta làm theo ca, khá nhàn rỗi, ta rất hài lòng nhưng Thời Gia không phục, “500 vạn lượng vàng, chỉ để làm một người canh cổng thôi sao?”
“Không được, ta phải đi nói lý với hắn!”
Giọng hắn vẫn lớn như thường lệ, khiến những thiên binh bên cạnh phải thường xuyên nhìn sang.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Ta kéo Thời Gia sang chỗ khác, “ngươi im đi, một lúc nữa người khác sẽ biết ta vào đây là nhờ quan hệ.”
Thời Gia không quan tâm, hắn rất tự hào về việc ta vào đây nhờ quan hệ của hắn, và hắn cũng liên tục nhắc nhở ta khi gặp chuyện trên trời thì phải báo tên thần nhâ duyên của hắn.
Ta khoanh tay đứng đó, cười nói: “Báo tên ngươi có tác dụng à?”
“Chắc chắn rồi, trên trời này, ai mà không biết tên tuổi của thần nhân duyên Thời Gia ta!”
Vừa dứt lời, ta cảm thấy ánh mắt nhìn về phía chúng ta nhiều hơn, thỉnh thoảng lại có những tiếng thì thầm.
“Hắn chính là thần nhân duyên à…”
“Quả thật trăm nghe không bằng một thấy!”
“Tai đã thấy vài lần, mỗi lần họp đều bị nhắc đến để chửi…”
Ta thính tai, lợi dụng lúc Thời Gia chưa kịp phản ứng đã nhanh chóng bịt tai hắn lại.
“Thời Gia đừng nghe, đó là lời chê bai!”