TÀ THẦN TÁI SỰ NGHIỆP 2: KẺ PHẢN LOẠN
Chương 2
3.
Quay trở lại miếu, ta trầm tư suy nghĩ.
Sau khi đi vòng quanh trong điện một vài lần, ta rút ra một xấp giấy từ dưới chân tượng thần, đó là giấy mà Quý Lan Từ dùng để lót chân tượng.
Khi làm tượng bằng vàng, thợ không kiểm soát được lượng vật liệu, dẫn đến chân tượng bị thiếu một mảnh, mà chưa kịp sửa chữa.
Ta bắt chước cách viết của Thời Gia, và không lâu sau đã viết đầy một tờ giấy. Mực còn chưa khô, ta cầm lên, hài lòng thổi nhẹ.
Nhìn xem công tích nặng nề này! Ai nói viết công văn khó chứ, công văn này chẳng khó chút nào, phải cho Thời Gia xem mới được.
Ta nghĩ thầm, vừa mới bước ra khỏi ngưỡng cửa miếu, bỗng nhớ ra điều gì đó, lại quay trở lại.
Nhìn lại tờ giấy trong tay, ta không do dự mà đốt nó thành tro bụi.
Không phải, tại sao ta phải viết chứ, Phong Thần Bảng đâu có tên ta.
4.
Hôm sau, ta đang ngủ say thì bỗng nghe thấy một tiếng sấm vang lên bên tai.
"Tru! Tru!" Thời Gia, cái miệng lớn này, lại làm phiền giấc mơ đẹp của ta.
"Chúng ta tuy là bạn bè, nhưng ta vẫn phải đánh ngươi."
Thời Gia nhanh nhẹn tránh khỏi tay ta đang vươn tới cổ hắn, đồng thời giải thích: "Ngươi tính tình quá nóng nảy! Ta đến tìm ngươi là có chuyện lớn!"
Ta không dừng tay: "Lại có người đánh nhau trong miếu của ngươi sao?"
Thời Gia nhíu mày: "Nói gì vậy! Đây là chuyện quan trọng, không nghe sẽ hối hận!"
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
"Nói đi!" "Tru, ngươi đến đây."
Thời Gia thần thần bí bí kéo ta sang một bên, ta nhìn Thời Gia với vẻ nghi hoặc, không biết hắn đang giấu giếm điều gì.
"Ta hỏi ngươi, ngươi còn muốn lên Phong Thần Bảng không?"
"Tất nhiên rồi! Ngươi đã lên được, tại sao ta lại không thể?"
Thời Gia không để ý đến sự châm chọc của ta, hắn ngoắc ngoắc tay cho ta lại gần.
"Ta sẽ nói nhỏ cho ngươi biết, ta có người ở trên kia..."
Ta kinh ngạc! Người ở trên kia có nghĩa là gì? Thời Gia, bình thường không thấy hắn có gì đặc biệt. Đã vài trăm tuổi, sao lại có thể giấu giếm chuyện này?
Trong mắt Thời Gia có chút đắc ý, "Ta sẽ đưa ngươi đi gặp, hiện tại người đó đang ở điện Thần Tài Triệu."
"Còn chờ gì nữa? Chúng ta đi ngay."
"Ê ê ê, ngươi vội gì chứ!"
Thời Gia kéo ta lại, hắn nhìn ta từ trên xuống dưới, lắc đầu. "ngươi không được như vậy, ăn mặc quá nổi bật, phải thay đồ khác."
Thấy Thời Gia có vẻ nghiêm túc, ta bán tín bán nghi, nhưng vẫn cởi bỏ hết bộ trang sức lấp lánh, rồi lấy ra bộ quần áo rách rưới trước đây từ ngăn bí mật dưới bàn thờ. Với tư cách là thần, cũng không thể quên nguồn gốc của mình.
"Một lát gặp mặt, hắn hỏi gì ngươi cứ trả lời. Yên tâm, mọi chuyện có ta và Thần Tài Triệu lo liệu."
Thời Gia thật sự có thể xử lý chuyện này!
"Ta phải cảm ơn ngươi thế nào đây! Nếu không được, ta sẽ lạy cậu một cái?"
"Ê, đừng như vậy! Nếu ngươi thật sự muốn cảm ơn ta, hãy nhắc đến chuyện năm mươi ngôi miếu của ta với thần tài Quý." Thời Gia với vẻ mặt đầy hy vọng.
"Ta vẫn nên lạy một cái thì hơn..."
5.
Thời Gia và ta cứ cãi nhau suốt dọc đường, không lâu sau chúng ta tới miếu Thần Tài Triệu.
Thần Tài Triệu đang trò chuyện vui vẻ với một trưởng lão mặc áo bào trắng.
Thời Gia lôi ta đi qua, cung kính chào vị trưởng lão: “Thuần Trúc thượng tiên”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-than-tai-su-nghiep-2-ke-phan-loan/chuong-2.html.]
Vị trưởng lão gọi là Thuần Trúc thượng tiên nhìn thoáng qua Thời Gia, trong mắt đã không không còn vẻ thân mật như vừa trò chuyện với Thần Tài Triệu.
“Thời Gia, tiền nhang đèn tháng này ngươi và Thần Tài Triệu chênh nhau hơn mười lần.”
Thời Gia cười mỉa nói: “Này không phải do ít người cầu nhân duyên sao?”
Thuần Trúc lắc đầu không đồng ý, “vậy ngươi phải nghĩ biện pháp đi, nếu cứ tiếp tục như vậy trên trời sẽ thu lại một ít miếu thờ, không thể lãng phí tài nguyên, ngươi nói có phải hay không?”
Thời Gia miễng cưỡng mỉm cười, gật đầu đồng ý.
Thuần Trúc hài lòng gật đầu, ánh mắt lơ đãng thấy ta trong bộ quần áo rách rưới, trong mắt hiện lên tia giễu cợt.
“Vị tiên hữu này là ai?”
“Ta là Tru.” Ta học bộ dáng Thời Gia.
Thuần Trúc nhíu mày, lấy tay vuốt râu, “chưa từng nghe nói qua, dưới trướng vị thượng thần nào?”
“Hắn còn chưa lên Phong Thần Bảng.”
“A, thì ra là một dã thần.”
Thời Gia vội tiếp lời, “Thượng tiên, vị này đã gi3t tên hôn quân Đại Chu, công lao không nhỏ.”
Thần Tài Triệu ở một bên cũng gật đầu đồng ý. còn nói ta đặc biệt tốt bụng.
Thuần Trúc ngắt lời hai người họ, nhìn thẳng vào ta, “Dã thần ngươi rất có năng lực, ngay cả Thần Tài Triệu cũng nói giúp ngươi, nói đi, có chuyện gì cầu ta,”
“Ta muốn lên Phong Thần Bảng.”
“Ha ha..” Thuần Trúc nghe vậy liền cười, hắn cả thấy có chút thất lễ, lấy tay áo che lại, một lúc sau mới ngừng cười.
“Một dã thần, vì chút công đức nhỏ bé đó lại vọng tưởng muốn lên Phong Thần Bảng.”
Thần Tài Triệu đang định nói tốt cho ta, nhưng Thuần Trúc đã ngăn hắn lai, ánh mắt hắn khinh miệt đánh giá ta, “trở về luyện tập thêm mấy trăm năm đi.”
Cái nhìn đó khiến ta rất bự bội, ta khó chịu nhíu mày.
Có lẽ cảm nhận được ta có chút không vui, Thời Gia âm thầm kéo cổ tay ta ra hiệu ta không được bốc đồng.
Sau đó, hắn khuôn mặt tươi cười cúi đầu chào Thuần Trúc “Thượng tiên, châm chước xí, mọi thứ đều dễ nói chuyện.”
Thuần Trúc nhướng mày.
“Cái này, như thế nào?”
Thời Gia duỗi tay trước mặt Thuần Trúc quơ quơ, Thuần Trúc giống như nhận ra điều gì đó, nếp nhăn trên mặt đang cười của hắn càng sâu hơn chút.
Ta có cảm giác trong lời nói hai người họ có ẩn ý.
“Không có tiền lệ bổ sung thêm một cái tên khác vào danh sách, Thần Tài và Thần Nhân Duyên đều thay ngươi nói chuyện, ngươi là một ứng viên có triển vọng, ta sẽ sẽ cân nhắc kỹ càng.”
Thuần Trúc mở miệng lần nữa, vẻ ngạo mạn và kiêu ngao lúc nãy đã không còn nữa, hắn xua tay với Thời Gia và Thần Tài Triệu, rời đi còn vỗ vỗ bả vai ta, như thể hắn rất coi trọng ta.
“Tru, thành công một nửa.”
Thời Gia hưng phấn vây quanh ta xoay vài vòng, Thần Tài Triêu cầm thỏi vàng ở một bên cũng cười vài tiếng phụ họa.
Ta ngơ ngác đứng đó, Thuần Trúc mới vừa rồi còn nói ta là Dã thần, làm sao Thời Gia nói vài câu liền sửa miệng khen ta tuổi trẻ đầy hứa hẹn.
“Thời Gia, Thuần Trúc này là ai?”
“Ta là thuộc hạ làm dưới quyền hắn.”
“Ngươi cùng hắn quan hệ thân thiết sao?”
“Xem là như vậy đi. Ta mỗi năm cống cho hắn nhiều hương khói nhất.”
“Không phải ngươi nói phía trên có người sao?”
Thời Gia chống cằm vẻ mặt chân thành nhìn ta, “đúng vậy, hắn so với ta cao hơn mười mấy cấp..”