Lúc này, Trần Hạ đang mơ mộng về một viễn cảnh cưới được thiên kim tiểu thư, bước lên đỉnh cao cuộc đời, cái gì cũng gật đầu đồng ý.
“Yên tâm đi, bảo bối, không còn lâu đâu.”
“Cô ta làm sao quyến rũ và xinh đẹp bằng em được? Người anh thích chỉ có em.”
Trần Hạ nâng mặt Vương Tư Tư, hai người càng lúc càng thân mật.
Tôi tắt video với vẻ mặt ghê tởm, còn tiện tay lau đi cảm giác bẩn thỉu.
Trần Hạ cho rằng Vương Tư Tư có xe có nhà là con gái nhà giàu, vừa được cô ta để ý đã nôn nóng muốn chia tay tôi.
“Tiểu Kỳ, anh xin lỗi, anh biết anh không xứng với em, ba mẹ em cũng luôn coi thường anh.”
“Anh đã nghĩ rất nhiều, chúng ta nên chia tay thôi. Em mãi mãi là người anh yêu nhất…”
Trần Hạ nắm tay tôi, diễn bộ dạng đàn ông si tình bị tổn thương – thật là buồn nôn.
Tôi cười tươi nhìn người đàn ông trước mặt: “Trần Hạ, cả hai ta đều là rác rưởi dưới cống mà anh còn giả vờ sâu sắc gì nữa... thôi nói toạc ra đi.”
“Đừng diễn nữa, anh không thấy buồn nôn chứ tôi muốn nôn c.h.ế.t rồi.”
Tôi mở điện thoại, vào album.
Ngay lập tức, âm thanh trong video vang lên.
Sắc mặt Trần Hạ thay đổi, lập tức lao đến định giật điện thoại.
Tôi linh hoạt tránh được, cảnh cáo anh ta đừng manh động.
“Anh có cướp được điện thoại cũng vô ích… tôi còn rất nhiều bản sao lưu. Chỉ cần tôi muốn, từ quê anh, công ty anh, bạn bè…”
“Cả Vương Tư Tư nữa, ai cũng sẽ nhận được món quà đặc biệt đó~”
Tôi vuốt ve cổ áo Trần Hạ, rất tận hưởng ánh mắt tuyệt vọng trắng bệch của anh ta.
Sắc mặt Trần Hạ như tờ giấy: “Em dám [quay lén] anh? Lý Kỳ, không ngờ em là loại người như vậy!”
“Vô liêm sỉ!”
Vô liêm sỉ?
Tôi bật cười.
“Trần Hạ, anh cho tôi uống thuốc ngủ, Vương Tư Tư ngoại tình, còn nhòm ngó nhà ba mẹ tôi… Trần Hạ ơi Trần Hạ, ai mới thật sự vô liêm sỉ hơn?”
“Ba năm tình cảm, tôi coi anh là người quan trọng nhất, còn anh coi tôi là cái gì?”
Tôi tức giận, kể ra từng việc một mà Trần Hạ đã làm.
Trần Hạ hoảng hốt, như vớ được cọng rơm cứu mạng, quỳ “bịch” xuống trước mặt tôi.
“Tiểu Kỳ, anh sai rồi, anh là đồ khốn, không xứng với em!”
“Chát! Chát!” — Trần Hạ quỳ gối không ngừng tát vào mặt mình.
“Là chị Tư Tư quyến rũ anh, nhà cô ấy giàu có… anh… anh không chống cự nổi…”
“Tiểu Kỳ, anh xin em, đừng phát tán video, tha cho anh đi. Anh là đồ rác rưởi!”
“Tha cho anh đi? Được không? Coi anh như con ch.ó cũng được, anh không xứng với em, được không?”
“Chát! Chát!”
Tiếng tát vang lên không ngừng, tim tôi cũng lạnh dần theo từng cú đánh.
Người đàn ông tôi yêu ba năm, hóa ra lại thảm hại đến thế.
Tôi lau nước mắt nơi khóe mắt.
Một kẻ như vậy, không đáng để tôi đau lòng.
“Muốn có video? Được thôi. Trả lại tất cả số tiền tôi và ba mẹ tôi đã bỏ ra cho anh suốt những năm qua.”
“Tôi tính rồi, tổng cộng là 300 ngàn tệ.”
“Anh chẳng phải đã bám được Vương Tư Tư – tiểu thư nhà giàu sao?”
“300 ngàn tệ, chắc chẳng đáng gì với anh đâu.”
“Trong vòng một tuần, chuyển cho tôi 300 ngàn dưới danh nghĩa phí chia tay không điều kiện, tôi sẽ xóa hết video.”
Mắt Trần Hạ tối sầm, do dự một lúc rồi nghiến răng đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/song-thu-voi-ban-trai-moi-dem-anh-deu-len-ngoai-tinh-voi-chu-nha/6-het.html.]
Chỉ cần trói được Vương Tư Tư, 300 ngàn có là gì?
Trước khi đi, tôi gọi anh ta lại.
Nhìn khuôn mặt từng quen thuộc, tôi mỉm cười từ tận đáy lòng: “Trần Hạ, mong anh cả đời này đừng hối hận.”
Trần Hạ quẹt sạch thẻ tín dụng, cuối cùng cũng gom đủ 300 ngàn.
Ngày lấy được video, anh ta cười nham hiểm méo mó.
Anh ta cười tôi thiển cận, đắc ý rằng sắp được sống sung sướng nhờ Vương Tư Tư.
Phải nói, từ một góc độ nào đó, hai kẻ rác rưởi này thật đúng là trời sinh một cặp.
Một kẻ tưởng Vương Tư Tư là tiểu thư nhà giàu, chỉ muốn ăn bám.
Một kẻ muốn dựa hơi đại gia, sẵn sàng bán thân vì tiền.
“Vậy là hai đứa nó đều tưởng đối phương có tiền?!” Bà Trần vừa ăn hạt dưa vừa sáng mắt hóng chuyện.
Sau khi nắm được chứng cứ ngoại tình, bà Trần đã ly hôn với Trần Kế Vĩ.
Trừ một ít tài sản, Trần Kế Vĩ gần như trắng tay.
Tôi gật đầu.
Chắc là vậy rồi.
“Thú vị thật. Em nói xem, lúc Trần Hạ phát hiện hy vọng tiêu tan, mặt mũi sẽ ra sao nhỉ?”
Tôi nhún vai, không rõ lắm.
Dù sao thì trên đời này, những kẻ muốn không làm mà hưởng, dựa vào lừa đảo để kiếm tiền…
Cuối cùng cũng chỉ là giấc mộng hoang đường, tay trắng vẫn hoàn trắng tay.
Tốc độ Trần Hạ và Vương Tư Tư trở mặt còn nhanh hơn tôi tưởng.
Chỉ một tháng sau khi hai người vội vã đăng ký kết hôn, Trần Hạ mới bàng hoàng phát hiện, Vương Tư Tư mà anh ta tưởng là cành cao để bám lên — hóa ra là giả!
Căn nhà vài triệu, xe sang… tất cả đều là đồ giả.
Vương Tư Tư chỉ là cô gái nhà quê, giả danh tiểu thư để lừa đảo ăn chơi.
Vì một món đồ rởm, anh ta đã quẹt sạch thẻ tín dụng, đền 300 ngàn!
Nhưng mọi chuyện đã muộn, anh ta đã kết hôn với cô ta rồi!
Vương Tư Tư vốn quen sống sung sướng, mất sự bao dưỡng của Trần Kế Vĩ, chẳng bao lâu đã nợ nần chồng chất bên ngoài.
Dù Trần Hạ làm ngày làm đêm cũng không trả nổi đống nợ của cô ta.
Anh ta muốn ly hôn, Vương Tư Tư thì khóc lóc làm loạn, giữa ban ngày đòi nhảy lầu nhảy sông.
Hành hạ Trần Hạ sống không bằng chết.
Lần nữa gặp lại Trần Hạ là sau hai năm.
Anh ta gầy rộc, xương gò má lồi lên trên khuôn mặt vàng vọt.
Anh ta đang ngồi chờ ở hành lang của một căn biệt thự cũ. Vương Tư Tư ăn mặc lòe loẹt khoác tay một gã trung niên bụng phệ bước vào nhà.
Thấy tôi, ánh mắt u ám của Trần Hạ bỗng sáng lên, đôi môi khô nứt định nói gì đó.
Nhưng đã bị người đàn ông mặc vest xám phía sau tôi chắn lại: “Kỳ Kỳ, em quen hắn à?”
“Hả? Không quen, chưa từng gặp.”
“Đi thôi, hôm nay là lễ, đừng để ba mẹ chờ lâu. Anh mua nhiều món em thích, còn có cả dưa vàng.”
“Ừ.”
“Tối ăn gì nào?”
“Sườn chua ngọt nhé.”
“Được, em thích gì anh đều nấu cho em.”
Tôi khoác tay bạn trai mới lướt qua mặt Trần Hạ. Trên đời này có biết bao ánh đèn, khói bếp…
Cuối cùng cũng có một ánh đèn, chỉ vì tôi mà sáng lên.
Còn lũ cá thối rữa, chỉ xứng ở trong cống rãnh tối tăm, mục nát, bốc mùi.
HẾT.