SỐNG THỬ VỚI BẠN TRAI, MỖI ĐÊM ANH ĐỀU LÉN NGOẠI TÌNH VỚI CHỦ NHÀ

1

Sống thử với bạn trai, mỗi tối anh ấy đều bắt tôi uống một ly sữa.

 

Lần này, tôi không uống.

 

Nửa đêm, bạn trai biến mất.

 

Từ phòng tắm vang lên những âm thanh kỳ lạ.

 

"Nhỏ tiếng thôi, đừng để bạn gái cậu nghe thấy."

 

—---------

 

Tôi tên là Lý Kỳ, là một sinh viên năm cuối bình thường, chưa có việc làm. Tôi có một người bạn trai học cùng trường, lớn hơn tôi hai khóa – Trần Hạ.

 

Tôi quen Trần Hạ ở buổi họp hội đồng hương của trường. Anh ấy đẹp trai, ăn nói dịu dàng. Năm tôi học năm hai, chúng tôi đã yêu nhau.

 

Từ tháng 5 năm tư, tôi cũng giống như bao sinh viên năm cuối khác, lao đầu vào cuộc chiến tìm việc.

 

Tôi nộp không biết bao nhiêu đơn xin việc mà không có phản hồi. Trong khi bạn bè thân thiết đều nhận được offer ưng ý, thì tôi liên tục bị từ chối.

 

Đúng lúc này, Trần Hạ đề nghị sống thử với tôi – vừa có thể chăm sóc lẫn nhau, vừa giảm bớt chi phí.

 

Chúng tôi đã yêu nhau ba năm, Trần Hạ là người thật thà, hiền lành, lại cư xử dịu dàng.

 

Vì vậy, khi anh đề nghị sống thử, tôi không do dự lâu, hôm sau đã dọn đến ở cùng.

 

Nhưng khi tôi kéo vali bước vào căn hộ, tôi sững người.

 

Tôi kinh ngạc nhìn bạn trai bên cạnh:

“Anh thuê ở đây á?”

 

“Ở đây nhiều cây xanh, gần tàu điện, em mà tự thuê chắc không đủ tiền đâu.”

 

Tôi nhìn quanh một lượt.

 

Căn hộ theo phong cách decor kiểu hot trend, diện tích nhỏ nhưng sát trung tâm thương mại.

 

Một căn như vậy, tiền thuê chắc chắn không dưới 6.000.

 

Nhà Trần Hạ bình thường, anh mới đi làm một năm, lương chỉ có 4.800, có lột da cũng không đủ tiền thuê.

 

Anh lấy đâu ra tiền thuê chỗ này?

 

Thấy tôi nghi ngờ, Trần Hạ hơi lúng túng, ho khan rồi nói:

“Chủ nhà là chị khóa trên hồi học đại học, thấy anh ở một mình vất vả nên cho thuê 2.000 một tháng.”

 

Hai ngàn?!

 

Tôi không nhịn được kêu lên:

“Nhà sáu, bảy ngàn mà chỉ lấy anh hai ngàn? Nếu là em, dù anh là em ruột, em cũng không nỡ!”

 

“Chị ấy không phải thích anh đấy chứ?”

 

Tôi cũng không suy nghĩ nhiều, đùa đùa rồi đi sắp xếp đồ.

 

Nhưng liếc thấy nét mặt Trần Hạ bỗng tối sầm lại.

 

Thế là tôi và Trần Hạ sống thử. Anh lo tiền nhà, tôi lo chi phí sinh hoạt và điện nước.

 

Hơn hai tháng sau, tôi nhận được phản hồi từ một công ty, yêu cầu đi khám sức khỏe trước khi nhận việc.

 

Ở trung tâm y tế, tôi nhận kết quả khám trong ánh nhìn khinh thường của bác sĩ:

 

Tôi bị sùi mào gà.

 

Đây là bệnh lây lan mạnh, thường liên quan đến sinh hoạt không lành mạnh hoặc vệ sinh kém.

 

Bác sĩ trung niên đeo kính mắng tôi:

 

“Cô gái trẻ bây giờ... tưởng mình đẹp là muốn làm gì thì làm?”

 

“Tôi gặp nhiều kiểu như cô rồi... bên ngoài thì hào nhoáng, bên trong thì...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/song-thu-voi-ban-trai-moi-dem-anh-deu-len-ngoai-tinh-voi-chu-nha/1.html.]

 

Tôi rùng mình, vội phản bác:

“Không phải! Tôi không như vậy!”

 

Tôi luôn sạch sẽ, kỹ tính từ nhỏ. Sau khi bắt đầu quan hệ với Trần Hạ, tôi càng chú ý hơn.

 

“Tại sao lại là tôi có vấn đề?”

Tôi nghĩ đến gần đây, hay bị ngứa...

 

Nếu không phải do tôi, thì là do ai?

 

Trần Hạ? Không thể nào.

 

Tôi nhớ đến gương mặt anh ấy, dịu dàng, không la cà sau giờ làm.

 

Ngoài công việc, hầu như chỉ ở bên tôi.

 

Tôi cau mày hỏi bác sĩ:

“Tôi và bạn trai đều sạch sẽ, có thể là lý do khác không?”

 

Bác sĩ hơi sững lại:

“Cũng không hẳn không thể. Nếu vùng kín tiếp xúc với vật bị nhiễm bệnh thì cũng có thể...”

 

Là cái bồn cầu đó!

 

Chúng tôi sống trong căn hộ hai phòng ngủ, một bếp, một toilet. Ngoài tôi và Trần Hạ, thi thoảng chị chủ nhà – Vương Tư Tư – cũng đến ở vài ngày.

 

Chỉ có một toilet, chị ấy cũng dùng chung.

 

Tư Tư là mẫu “con gái nhà giàu, xinh đẹp” điển hình. Gặp chị lần đầu, tôi đã thấy không ưa.

 

Chị mặc sườn xám ren trắng bó sát, phối tất đen xuyên thấu, nằm xem TV trên sofa, n.g.ự.c như muốn bung ra khỏi áo.

 

Tôi vừa bước vào thì nghe thấy giọng Trần Hạ từ bếp – ân cần lạ thường:

 

“Chị à, dưa lưới hôm nay ngọt cực...”

 

Anh ấy – người luôn chê bếp nhiều khói dầu – lại bê đĩa dưa ra, chẳng để ý tôi đứng ở cửa.

 

Tôi nghẹn họng, thay giày bước vào, thì phát hiện dép mình hay mang không thấy đâu.

 

Ngẩng lên, thấy Vương Tư Tư đang đi đôi đó.

 

Dưa chị ăn là tôi mua cho mình hôm qua.

 

“Trần Hạ!” – tôi lớn tiếng, anh mới quay ra, cười vui vẻ:

 

“Vào đi em! Đây là chị Tư Tư mà anh hay nhắc.”

 

“Chị Tư Tư, đây là bạn gái em, nấu ăn siêu ngon đó, ở lại ăn bữa nhé!”

 

Tôi lạnh mặt, nhìn Tư Tư, rồi đi vào phòng.

 

Tư Tư chỉ ở lại một đêm rồi đi. Hôm đó, tôi giận đến mức ném đôi dép vào thùng rác.

 

Trần Hạ thì trách tôi vô lễ với chị ấy:

 

“Em sao lại thế? Người ta khó khăn mới đến ở, em đến bữa cơm cũng không nấu...”

 

Tôi cười nhạt – sao chị ta đến, tôi phải nấu cơm?

 

Khi định đẩy anh ra, mũi tôi ngửi thấy mùi thơm lạ.

 

“Trên người anh là mùi gì?”

 

Tôi ghé vào cổ anh ngửi kỹ – không phải mùi nước hoa tôi hay dùng.

 

Tôi biến sắc, cầm túi đập anh:

 

“Anh xịt nước hoa của ai?”

 

Trên người Trần Hạ có mùi nước hoa nồng nặc mùi oải hương, còn tôi bình thường chỉ dùng loại nước hoa có mùi trái cây.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận