Sau Khi Ly Hôn Với Tên Chồng Cạn Bã

Chương 3

Năm ngoái, vào ngày kỷ niệm kết hôn, Chu Diên Hi bị fan cuồng bám theo, dẫn đến tai nạn xe cộ nhỏ.

 

May mà anh ta không sao.

 

Tôi kéo anh ta lên chùa cầu phúc, nhắm mắt lại, thành tâm cầu nguyện cho anh ta bình an.

 

Mở mắt ra, tôi lại thấy anh ta mua một sợi dây đỏ.

 

Tôi cứ tưởng anh ta mua cho tôi.

 

Nhưng anh ta lại nói, để tôi yên tâm, anh ta đã cầu cho chính mình.

 

Vậy mà bây giờ, nó lại ở trên tay Ôn Ngưng.

 

“Chị đừng làm loạn nữa,” Ôn Ngưng vẫn đang nói trước ống kính, “Tôi mong hai người hạnh phúc hơn bất kỳ ai.”

 

Tôi không nói gì.

 

Chu Diên Hi không biết.

 

Ôn Ngưng cũng không biết.

 

Thực ra, tôi đồng ý tham gia chương trình tạp kỹ này còn vì một lý do khó nói khác.

 

Ngày nhắm mắt cầu nguyện ấy, trong lòng tôi cũng chẳng phải Chu Duyên Hi.

 

04

 

Chương trình tạp kỹ được ghi hình vào cuối tuần.

 

Chủ yếu xoay quanh chủ đề “vợ chồng cuối tuần”.

 

Những ngày trong tuần.

 

Tôi quay lại nghề cũ, muốn trở lại tập đoàn giải trí làm quản lý.

 

“Trình Tích và Ôn Ngưng đã ly hôn rồi.”

 

Sếp cũ nói với tôi.

 

“Anh ấy đã ký hợp đồng mười năm với công ty của bố Ôn Ngưng, giờ cuối cùng cũng được giải phóng rồi.”

 

“Anh ấy đang tái lập studio, tớ đã giới thiệu cậu với anh ấy.”

 

Tôi đến phim trường theo địa chỉ cô ấy đưa, thấy Trình Tích.

 

Ánh sáng chiếu ngược, góc nghiêng của anh rất rõ ràng, ngũ quan sắc nét, kiêu ngạo, quả thực là một gương mặt rất hợp với màn ảnh.

 

Anh còn khó gần hơn tôi tưởng.

 

Tôi đợi ở bên ngoài rất lâu.

 

Cho đến khi trợ lý của anh chạy ra nói với tôi:

 

“Xin lỗi, cô Tống, hôm nay e là không thể trao đổi được rồi.”

 

Trên đường về, xe tôi bị hỏng.

 

Mười một giờ đêm, giữa vùng ngoại ô hoang vắng , trời lại đổ mưa.

 

Tôi cầm ô, đứng chờ xe cứu hộ.

 

Những chiếc xe chạy qua, thoắt ẩn thoắt hiện như những bóng ma trong đêm.

 

Không một chiếc nào đến đón tôi.

 

Bỗng một ánh đèn pha lóe lên.

 

Cửa kính xe hơi màu đen hạ xuống, trợ lý của Trình Tích nói với tôi:

 

“Cô Tống, lên xe trước đã.”

 

Trình Tích ngồi ở hàng ghế sau, đội mũ lưỡi trai che mặt, ngủ thiếp đi.

 

Hơi thở đều đều, đôi chân dài hơi co lại.

 

Không gian có vẻ hơi chật chội với anh.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận