Sau Khi Ly Hôn Với Tên Chồng Cạn Bã

Chương 10

10

 

Phản ứng của kỳ thứ ba khá tốt, tổ tiết mục quyết định kỳ thứ tư sẽ đến thăm thành phố của tôi.

 

Nhưng như vậy sẽ trùng với kỳ trước mất.

 

“Cô học đại học ở đâu thế?”

 

Tổ tiết mục quyết định đến đó xem thử.

 

“Nam Thành.”

 

Vừa dứt lời, nhân viên công tác liền ngạc nhiên.

 

“Ơ, đó chẳng phải là thành phố mà Trình Tích học đại học sao?”

 

Chu Duyên Hi ngước mắt, nhìn tôi với ánh mắt sâu thăm thẳm.

 

Vẻ bồn chồn bất an kỳ lạ kia ngày càng rõ ràng trên mặt anh ta.

 

Trước buổi phát sóng trực tiếp kỳ thứ tư, trùng hợp đúng lúc bộ phim mới của Chu Duyên Hi và Ôn Ngưng kết thúc.

 

Theo kế hoạch ban đầu của quản lý anh ta, đến thời điểm tuyên truyền này, những lời mắng chửi tôi trên Weibo đáng lẽ phải tràn ngập khắp nơi.

 

Nhưng thực tế lại hoàn toàn ngược lại.

 

Vì sự lạnh nhạt của tôi cùng với sự thiết lập chương trình bùng nổ, nên CP kỳ quặc giữa tôi và Trình Tích đang có xu hướng hot lên.

 

[Mặc dù Tống Đông Nghi và Trình Tích không thân thiết trước mặt người khác, nhưng luôn cảm thấy sau lưng không đơn giản như vậy.]

 

[Tôi cũng muốn nói, không khí trong xe ở kỳ thứ hai có hơi kỳ lạ.]

 

[Tôi mắc bệnh rồi, cứ hễ Chu Duyên Hi khó chịu là tôi lại thấy vui vẻ.]

 

Quản lý của Chu Duyên Hi liền mua hot search.

 

#Tống Đông Nghi làm màu.#

 

#Tống Đông Nghi lãng phí nhiều năm của Chu Duyên Hi.#

 

Hàng loạt từ khóa có tên tôi được đẩy lên hot search.

 

Trên quảng trường có một tài khoản nhỏ đăng một bài Weibo.

 

[Thực ra hai người họ đã ly hôn rồi.]

 

Chỉ trong một giờ đã có hơn một nghìn lượt thích.

 

Cô ta còn vào khu bình luận thả tim cho từng người ủng hộ Chu Duyên Hi và Ôn Ngưng.

 

Nửa tiếng sau, cô ta lại đăng một bức ảnh của tôi.

 

Trong ảnh, tôi mặc đồ ở nhà, mặt mày xanh xao, tóc tai rối bù.

 

Cô ta còn chú thích: “Khó trách anh ấy bỏ rơi cô.”

 

Bức ảnh này là do Chu Diên Hi chụp khi anh ta bị cảm nặng, đang nghỉ ở nhà.

 

Lúc đó tôi đang đau bụng kinh, cố gắng nấu cháo cho anh ta.

 

Anh ta kén ăn, khi ốm chỉ chịu uống cháo tôi nấu.

 

“Chụp một tấm, chụp một tấm nào.”

 

Tôi thấy người không khỏe, chẳng muốn chụp, nhưng anh ta cứ khăng khăng muốn lưu giữ khoảnh khắc vợ hiền chăm sóc chồng, rồi kéo tôi lại chụp.

 

Sau này, khi làm thủ tục ly hôn, tôi xem điện thoại của anh ta mới phát hiện ra.

 

Hóa ra hôm đó, bức ảnh đó...

 

Anh ta đã gửi ngay cho Ôn Ngưng.

 

“Cô ấy xấu quá.”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận