Lý Duệ bị chặn họng, không nói được câu nào, đành lủi thủi bỏ đi.
Mẹ chồng vỗ vai tôi, nhẹ nhàng nói:
“Cái gọi là ‘nối dõi tông đường’ thì liên quan gì đến phụ nữ chứ? Suốt ngày hương hỏa với tổ tiên, quý giá thế thì họ tự đi mà sinh đi.
“Hơn nữa, Đào Đào nhà ta ngoan lắm, gấp vạn lần cái thằng cháu kia.”
Thật lòng mà nói, có lúc tôi tự hỏi – mẹ chồng là mẹ của Lý Duệ, hay là mẹ của tôi nữa?
Nhưng nghĩ lại, điều đó không còn quan trọng nữa.
Tôi chỉ biết, tôi và mẹ chồng đã tạo nên một gia đình thật đặc biệt. Dù trong nhà không có đàn ông, nhưng bầu trời của chúng tôi không sụp đổ, ngược lại vẫn đầy hạnh phúc và tiếng cười.
Tôi chỉ mong những ngày tháng như vậy sẽ kéo dài mãi mãi. Nhưng ông trời lại đùa giỡn một lần nữa.
—---------
Năm Đào Đào mười tuổi, mẹ chồng mắc một căn bệnh nghiêm trọng. Khi phát hiện ra, bác sĩ đều lắc đầu tiếc nuối.
Tôi lập tức bỏ hết công việc, chạy đôn chạy đáo, đưa mẹ vào bệnh viện tốt nhất ở tỉnh điều trị.
Bà cụ giường bên nhìn tôi rồi thốt lên:
“Đây là con gái bà à? Hiếu thảo quá!”
Mẹ chồng gật đầu:
“Đúng vậy, con gái tôi ngoan lắm.”
Vài ngày sau, bà nắm tay tôi dặn:
“Gọi luật sư tới đi, mẹ muốn lập di chúc.
“Tài khoản tiết kiệm và căn nhà của mẹ, tất cả đều để lại cho Đào Đào.”
Tôi sửng sốt.
Mẹ chồng bình thản giải thích:
“Cả đời này, mẹ sinh ra Lý Duệ, nuôi nấng nó, cắn răng chăm sóc cả cha nó đến lúc chết. Tiền đặt cọc mua nhà của nó cũng là do mẹ góp, mẹ không còn nợ gì nó nữa.
“Nhưng nó đã đối xử với mẹ thế nào? Chuyện cũ không nói, ngay cả lần này mẹ bệnh nặng, nó cũng chỉ đến một lần.
“Chiêu Chiêu, thật lòng mà nói, có con và Đào Đào bên cạnh, mẹ mới sống những ngày yên ổn. Mẹ coi con là con gái, để lại tất cả cho Đào Đào, mẹ rất chân thành.”
Đào Đào úp mặt xuống giường khóc nức nở:
“Bà ơi, con không cần tiền, con chỉ muốn bà sống thật lâu, đừng bỏ con lại…”
Mẹ chồng đưa tay xoa đầu con bé:
“Đào Đào à, sau này phải nghe lời mẹ, ăn ít đồ vặt thôi, ngoan nhé. Bà sẽ ở trên trời dõi theo con.”
“Không! Con không chịu! Bà đừng đi… đừng bỏ con mà…”
Con bé khóc đến thở không ra hơi.
Mẹ chồng cũng không kiềm được nước mắt:
“Bà cũng không muốn đi đâu… Bà còn chưa nhìn thấy Đào Đào trưởng thành nữa mà…”
Bà mím môi, nghẹn ngào không thốt thành lời.
Một lúc sau mới lấy lại bình tĩnh, như thể hạ quyết tâm rất lớn, bà dặn tôi:
“Còn nữa, tang lễ của mẹ, chỉ mình con đứng ra tổ chức. Không để Lý Duệ nhúng tay.
“Mẹ biết, c.h.ế.t rồi là hết, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện nó định chôn mẹ cạnh cha nó, là mẹ buồn nôn.
“Mẹ muốn để mọi người biết: cho dù lúc sống không ly hôn, thì c.h.ế.t cũng không muốn ở bên ông ta! Lần này, họ đừng mong sắp đặt mẹ nữa!”
Bà ho dữ dội, sau đó mới nắm tay tôi, ánh mắt tràn đầy van nài:
“Chiêu Chiêu, mẹ biết việc này làm khó con, nhưng con đồng ý với mẹ được không?”
Tôi khóc gật đầu:
“Mẹ cứ yên tâm, con sẽ làm theo lời mẹ.”
Năm xưa, chính mẹ chồng đã đưa tôi ra khỏi ngục tù. Giờ đến lượt tôi giúp bà thoát khỏi cái "ngục" cuối cùng.
Nghe tôi đồng ý, mẹ mới yên tâm, nhờ luật sư thêm điều đó vào di chúc. Bà nằm trên giường, nét mặt nhẹ nhõm, như đã buông hết muộn phiền.
Là một sự bình thản khi đối diện với cái chết.
—------
Bên ngoài phòng phẫu thuật.
Đào Đào mắt sưng như hạt đào, dựa vào tôi, thấp thỏm chờ đợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-ly-hon-toi-cung-con-gai-song-chung-voi-me-chong/8-het.html.]
“Nếu bà xảy ra chuyện gì thì sao hả mẹ?
“Con muốn ăn bánh hạt óc chó bà làm… sau này còn được ăn nữa không?
“Con sẽ ngoan, không cãi bà nữa… mẹ, con còn cơ hội không?”
Tôi cố giữ bình tĩnh:
“Có chứ, bà yêu con nhất mà, bà sẽ không nỡ rời xa con đâu.”
Nhưng tay tôi run lên vì sợ.
Bác sĩ nói riêng với tôi: ca phẫu thuật chỉ có 50% thành công.
Tôi lặng lẽ cầu nguyện: xin trời đừng lấy mất người mẹ của con, mẹ vẫn chưa đến lúc phải ra đi…
Cuối cùng, sau thời gian dài như cả thế kỷ, đèn phòng mổ cũng tắt.
May mắn thay, ca phẫu thuật thành công. Bác sĩ nói chúng tôi có thể yên tâm.
Lý Duệ đến muộn, nghe tin mà lại lộ vẻ thất vọng. Trong lòng tôi thầm nghĩ – có phải anh ta đang mong được thừa kế tài sản?
Từng ấy năm trôi qua, Lý Duệ đã trở thành một gã trung niên bụng phệ, cuộc sống không mấy khá, từng mấy lần mở miệng hỏi vay tiền tôi.
Mà mẹ chồng, ngoài lương hưu còn có cổ tức hằng năm từ cửa hàng. Bà sống tiết kiệm, tích góp không ít.
Nghĩ đến đó, tôi càng thấy khinh bỉ. Mẹ nói đúng – có những người đàn ông chỉ biết hút máu, ăn thịt mình, không có một chút giá trị.
Cha con nhà ấy thật đúng là “cha nào con nấy”.
May là tôi và mẹ chồng đã thoát khỏi cái lồng đó.
Tương lai của tôi, hy vọng sẽ luôn rực rỡ như ánh nắng hôm tôi ly hôn.
—------
Năm Đào Đào mười lăm tuổi, con bé tham gia cuộc thi và lên truyền hình.
Mẹ chồng ngồi từ sớm trước tivi, hãnh diện khoe với mấy bà cụ bên cạnh:
“Thấy chưa? Đó là cháu gái tôi đấy! Đào Đào nhà tôi giỏi lắm!”
...
Năm Đào Đào mười tám tuổi, thi đỗ vào đại học trọng điểm ở Bắc Kinh. Ngày nhận giấy báo, con bé mang đến tận tay để bà mở.
Mẹ chồng xúc động đến rơi nước mắt:
“Trời ơi, bà c.h.ế.t cũng nhắm mắt rồi. Bà biết mà, Đào Đào nhà mình thông minh từ nhỏ!”
Tôi và mẹ cùng nhau tiễn Đào Đào nhập học, lúc quay về thì hai người lại ôm nhau khóc tấm tức.
...
Năm Đào Đào hai mươi hai tuổi, sang nước ngoài học tiếp cao học.
Mẹ chồng ưỡn n.g.ự.c đầy tự hào:
“Đào Đào nhà tôi sẽ làm giáo sư đó!”
Lý Duệ càu nhàu:
“Con gái học nhiều thế để làm gì? Khó lấy chồng.”
Mẹ chồng lập tức mắng:
“Anh biến đi cho khuất mắt! Đào Đào nhà tôi muốn học bao lâu thì học, mắc mớ gì đến anh?! Cả đời không lấy chồng tôi với Chiêu Chiêu vẫn nuôi được!”
...
Năm Đào Đào hai mươi tám tuổi, về nước làm giảng viên đại học.
Con bé đưa tôi và mẹ chồng tới trường tham quan. Khi bước vào văn phòng của con, điều đầu tiên tôi thấy là bức ảnh đặt giữa bàn làm việc.
Mẹ chồng cầm lên xem đi xem lại:
“Đây là ảnh hồi Đào Đào vào đại học phải không? Thời gian trôi nhanh thật…”
Trong ảnh là bà – tóc đã bạc trắng, là Đào Đào – tuổi mười tám đầy hồn nhiên, và là tôi – với nụ cười có hai vết chân chim bên mắt.
Ba người phụ nữ, ba thế hệ, khác biệt cả tuổi tác và hoàn cảnh, vậy mà lại hòa hợp đến lạ thường.
Chúng tôi chính là một gia đình – trọn vẹn và đẹp nhất.
(Hết truyện)