SAU KHI LY HÔN, TÔI CÙNG CON GÁI SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG

2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giọng mẹ chồng không vui:

“Tôi đặt vé máy bay rồi, mai đi du lịch Tân Cương.”

 

“Dạ… khụ khụ khụ…”

 

Tôi ho liên tục, Đào Đào bắt đầu khóc quấy, tôi vội vã ôm con dỗ dành, chân tay rối loạn. Tôi mệt rã rời nằm xuống giường như một con cá mắc cạn, bản thân đã chẳng lo nổi, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh vì con.

 

Bất chợt, một ý nghĩ đáng sợ lướt qua đầu tôi:

 

Nếu tôi c.h.ế.t đi, mọi chuyện có phải sẽ kết thúc không?

 

Tôi nhìn đứa con vừa mới dỗ ngủ, như người mất hồn ôm con định bước lên sân thượng.

 

“Cốc cốc cốc—”

 

Tiếng gõ cửa dồn dập cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

 

Tôi lảo đảo mở cửa, thì ra là mẹ chồng, tay xách túi, gương mặt đầy khó chịu.

 

“Sao lâu thế mới mở cửa?”

 

Tôi bám vào khung cửa:

“Xin lỗi mẹ… con không còn sức nữa…”

 

Mẹ chồng hừ lạnh:

“Cái lão già c.h.ế.t rồi còn bắt người khác mệt mỏi theo, thật xui xẻo.”

 

Bà đỡ tôi ngồi xuống sofa, sau đó vào phòng xem Đào Đào:

“Con bé vừa b.ú sữa à?”

 

“Dạ, mới bú.”

 

“Còn con, ăn gì chưa?”

 

Tôi lắc đầu:

“Con không thấy đói.”

 

Mẹ chồng nhìn tôi chán ghét:

“Nói trước, tôi chỉ trông con vài ngày thôi, đợi con khỏe rồi tôi đi.”

 

Tôi gật đầu:

“Dạ.”

 

Mẹ chồng vào bếp, loảng xoảng một hồi, rồi bưng ra một bát mì trứng cà chua nóng hổi:

“Ăn đi, bệnh gì cũng phải ăn cơm trước đã.”

 

Tôi cầm đũa, ngây ngô cho một miếng vào miệng, bất giác cảm thấy… mình không muốn c.h.ế.t nữa.

 

Dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, vẫn phải sống tiếp thôi.

 

Mẹ chồng xách hai túi rác ra ngoài:

“Tôi đi mua đồ ăn, lát về. Ăn xong thì ngủ đi, chén bát để đó, tôi dọn.”

 

Tôi “vâng” một tiếng, mì có vị hơi chua, còn sống mũi tôi cũng cay xè.

 

Từ đó, mẹ chồng dọn đến sống cùng tôi. Dù lời lẽ vẫn cộc cằn, nhưng làm việc thì vô cùng chu đáo – nấu ăn, dọn dẹp, chăm con – việc gì bà cũng thành thạo.

 

Chỉ vài hôm sau, Đào Đào đã mê tít bà. Mỗi lần thấy bà là cười khanh khách không ngừng.

 

Cách xưng hô của mẹ chồng cũng dần đổi từ “con bé” thành “Đào Đào”, rồi thành “Đào Đào của chúng ta”.

 

“Ối giời ơi, Đào Đào của bà ngoan quá, thấy ai cũng cười nè.

Biết lăn rồi đấy, nào, lăn thêm cái nữa nào.

Ai xì hơi đấy? A, là Đào Đào của bà, xì cái rõ to, giỏi lắm!”

 

Đến ngày thứ bảy, tôi đã hoàn toàn hồi phục, mẹ chồng mới bịn rịn đặt Đào Đào xuống.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-ly-hon-toi-cung-con-gai-song-chung-voi-me-chong/2.html.]

“Ờ… tôi về đây.”

 

Tôi ôm con:

“Nào, Đào Đào chào tạm biệt bà đi, vẫy tay nào.”

 

Đào Đào chu môi, sắp khóc đến nơi, đôi mắt đen tròn ngấn nước, nhìn mà xót lòng.

 

Mẹ chồng ôm lại dỗ:

“Ấy dà dà, Đào Đào đừng khóc, ngoan nào…”

 

Vừa nói, mắt bà cũng đỏ hoe.

 

Tôi muốn giữ bà lại, nhưng ngại không tiện, đành nói:

“Mẹ à, rảnh ghé chơi nhé, Đào Đào quý mẹ lắm.”

 

Mẹ chồng gật đầu, dặn dò mấy câu, rồi luyến tiếc rời đi.

 

Tôi đóng cửa, khẽ thở dài.

 

Thật lòng mà nói, qua mấy ngày sống chung, tôi mới nhận ra mẹ chồng là người ngoài lạnh trong ấm. Có lẽ trước đây bà giữ khoảng cách là vì chăm chồng mệt mỏi, sợ bị bắt chăm cháu nữa.

 

Bà đã vất vả quá nhiều năm rồi, giờ cũng nên được nghỉ ngơi.

 

Từ đó, mẹ chồng cách vài hôm lại đến thăm Đào Đào, quan hệ giữa chúng tôi dần thân thiết hơn.

 

Chẳng bao lâu, mẹ chồng cũng nhận ra điều gì đó giữa tôi và Lý Duệ.

 

“Lý Duệ có phải đang qua lại với con nào không?”

 

Tôi khẽ “ừ” một tiếng, trong lòng vừa cay đắng vừa chua xót – dù gì thì Lý Duệ cũng là con ruột bà.

 

Giữa tôi và bà, là do Lý Duệ mà quen biết.

 

Một bên là con trai ruột, một bên là con dâu, chắc bà sẽ khuyên tôi rộng lượng, cùng lắm là mắng Lý Duệ vài câu rồi dặn dò tôi nhẫn nhịn.

 

Mẹ chồng trên đời, chẳng phải đều như thế sao?

 

Quả nhiên, bà đã cãi nhau một trận lớn với Lý Duệ.

 

Anh ta giận dữ gọi cho tôi:

“Diêu Chiêu Chiêu, không ngờ em là loại người hay nói xấu sau lưng.

Đó là mẹ ruột tôi đấy, đánh gãy xương cũng là m.á.u mủ, em là người ngoài thì đừng có phá hoại tình cảm mẹ con tôi!”

 

Tôi lặng lẽ cúp máy.

 

Kẻ sai trái chẳng bao giờ thấy mình sai, lại còn đổ hết lỗi lên người khác.

 

Thật ra đôi lúc tôi cũng ghen tị với Lý Duệ – chỉ những người được thiên vị mới có thể ngang ngược như vậy.

 

Còn tôi, mẹ mất sớm, cha ích kỷ, mẹ kế độc ác, đến cả ông bà nuôi tôi lớn cũng coi tôi là gánh nặng.

 

Từ nhỏ đến lớn, dù mâu thuẫn với ai, người bị mắng và đánh luôn là tôi.

 

Tôi luôn sống rụt rè, sợ phạm sai lầm.

 

Việc lấy Lý Duệ xa nhà là điều táo bạo nhất tôi từng làm. Nhưng khi tôi tưởng đã thoát khỏi ngục tù, sắp có một cuộc sống hạnh phúc, thì hiện thực lại tát tôi một cái thật đau.

 

Tôi chẳng qua chỉ chuyển từ nhà giam này sang nhà giam khác.

 

Có lẽ đó chính là số phận của tôi.

 

Tôi chấp nhận nó.

 

Nước mắt rơi ướt cả gối, thì mẹ chồng lại gõ cửa phòng:

 

“Chiêu Chiêu, ngủ chưa?”

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận