Tôi không để ý đến những lời vô lý và dây dưa của anh ta, chỉ kiên quyết giữ vững lập trường – chúng tôi không thể tiếp tục sống chung nữa, tôi phải ly hôn.
Cuối cùng, ngay cả mẹ chồng cũng đứng về phía tôi.
Lý Duệ sững sờ, như thể bị phản bội đến không tin nổi:
“Mẹ là mẹ ruột của con đấy! Sao lại bênh vực cô ta? Con ly hôn thì mẹ được lợi gì?!”
Mẹ chồng nhìn anh bằng ánh mắt lạnh nhạt, như đang nhìn một người xa lạ:
“Lý Duệ, làm người đi. Bây giờ con chẳng khác gì cái thằng bố của con cả.
“Cả đời hai người làm khổ tôi vẫn chưa đủ, còn muốn làm khổ cả Chiêu Chiêu nữa sao?”
Dứt lời, bà bước đến đứng cạnh tôi, không thèm nhìn Lý Duệ lấy một cái.
“Con… hai người…” Lý Duệ cuối cùng cũng nhận ra – lúc này đây, chẳng còn chuyện mẹ chồng – nàng dâu gì nữa, mà chỉ còn hai người phụ nữ từng bị nhà họ Lý phản bội, đang đứng cùng một chiến tuyến.
Viên đạn mà năm xưa anh ta vô tình b.ắ.n ra, hôm nay cuối cùng đã b.ắ.n trúng trán anh.
“Mẹ… thì ra… bao năm qua, mẹ luôn hận con sao…”
Lý Duệ vỡ òa, nước mắt ròng ròng cầu xin tôi đừng ly hôn:
“Chiêu Chiêu, anh sai rồi, tha cho anh một lần đi, đừng ly hôn có được không?
“Anh sẽ thay đổi, em phải cho anh một cơ hội, anh biết mình sai rồi.
“Sau này cả nhà ba người mình sẽ sống vui vẻ, anh đảm bảo sẽ không bao giờ phạm lỗi nữa, được không?”
Tôi thừa nhận, tôi đã d.a.o động.
Ai kết hôn mà không mong một đời đầu bạc răng long?
Điều tôi muốn rất đơn giản – chỉ là một gia đình nhỏ ba người, sống vui vẻ hòa thuận.
Tôi tự hỏi bản thân hết lần này đến lần khác – liệu tôi có thể cho anh ta thêm một cơ hội không? Có nhất thiết phải ly hôn?
Nhưng rồi những ký ức cứ lần lượt hiện về, khiến tôi kiên định.
Tôi lau nước mắt, nói:
“Lý Duệ, em đã từng cho anh cơ hội. Nhưng anh đã đối xử với em thế nào?
“Không phải anh không nỡ xa em, mà là anh tiếc một người giúp việc miễn phí.
“Chỉ cần nghĩ đến việc cả đời này phải bị trói buộc với anh, em đã thấy đau khổ đến mức nghẹt thở.
“Chúng ta ly hôn đi.”
—-----
Cuối cùng, tôi cũng ly hôn. Và tôi cùng con bị Lý Duệ đuổi ra khỏi nhà.
Hôm đó là một ngày nắng đẹp, vậy mà Lý Duệ từng món từng món ném đồ của tôi ra ngoài, vứt tung tóe đầy đất:
“Không chịu sống yên ổn, lại muốn ly hôn làm gì? Thế thì cứ đi mà chịu khổ đi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-ly-hon-toi-cung-con-gai-song-chung-voi-me-chong/5.html.]
“Tôi nói trước, sau này có muốn quay lại, cô cũng phải quỳ xuống cầu xin tôi!”
Tôi ôm Đào Đào đang khóc òa, đứng ở cửa: “Lý Duệ, sao anh có thể tàn nhẫn như vậy?”
Hàng xóm lục tục kéo nhau ra xem, Lý Duệ lại càng hăng:
“Đây là nhà tôi, không phải nhà cô. Đã ly hôn rồi mà còn muốn bám víu không chịu đi à?”
Anh ta đắc ý mỉa mai tôi:
“Hừ, cô còn dám nói tôi quá đáng? Chính cô mới khiến Đào Đào không có chỗ ở!”
Anh ta ném nốt món đồ cuối cùng ra ngoài, rồi “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại.
Đào Đào đã biết nói, chỉ tay về phía ngôi nhà, đỏ hoe cả mặt mà gào khóc: “Mẹ ơi… mẹ ơi…”
Tôi ôm con dỗ dành, xoay vòng an ủi, dưới chân là cả đống đồ đạc lộn xộn – là tất cả những gì tôi có, nhưng tôi lại không rảnh tay để dọn, cuối cùng là một bà cụ tốt bụng chạy đến giúp tôi nhặt đồ.
“Ôi trời, tội nghiệp quá…” Bà thở dài.
Tôi vừa đau lòng vừa xấu hổ, chỉ biết ngẩng đầu, cố không để nước mắt rơi xuống.
Tôi hiểu, Lý Duệ làm vậy chỉ để ép tôi quay lại.
Anh ta nghĩ tôi không còn chốn nương thân, nên cố tình xé nát chiếc ô của tôi, bắt tôi chịu khổ, rồi quay về van xin, trở lại làm người vợ bị anh ta nhào nặn tùy ý.
Nhưng anh ta đã nhầm rồi.
Từ nay về sau, dù khó khăn thế nào, tôi – Diêu Chiêu Chiêu – cũng sẽ không bao giờ quay lại chiếc lồng đó nữa.
Huống chi, tôi không còn đơn độc.
Chiều hôm đó, mẹ chồng đến đón tôi về nhà bà. Bà dịu dàng nói: “Đừng sợ, từ nay nơi này cũng là nhà của con.”
Nhà mẹ chồng là căn hộ tập thể do nhà máy phân cho từ xưa, chỉ hơn 60 mét vuông, hai phòng nhỏ, đã cũ kỹ nhưng sạch sẽ, gọn gàng.
Có thể thấy rõ, để đón tôi và Đào Đào, bà đã chuẩn bị rất kỹ.
Chiếc bàn ăn trong phòng khách không còn, thay vào đó là tấm thảm chơi trẻ em, các góc tường đều dán miếng chống va đập, trên tường dán sơ đồ cấp cứu Heimlich, ngay cả đồ đạc thấp dưới đất cũng được dọn sạch.
Bà cười giải thích: “Đào Đào biết đi rồi, chỗ này chơi là hợp lý nhất. Tay trẻ con nhanh lắm, mấy thứ gần sàn nên cất bớt đi thì hơn.”
Rồi dịu dàng hỏi: “Đào Đào có thích không nè?”
Đào Đào ngọng nghịu đáp: “Thích~!”
Hai người cười khanh khách, chơi đùa trên thảm.
Tôi lại thấy sống mũi cay cay, lần đầu tiên trong đời, tôi thật sự cảm nhận được tình mẹ.
Giá như mẹ chồng là mẹ ruột của tôi thì tốt biết mấy.
Tôi chạy vào nhà vệ sinh, mắt cay xè, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Mãi lâu sau tôi mới chỉnh lại cảm xúc và bước ra.
Mẹ chồng tưởng tôi buồn vì chuyện ly hôn, nhẹ giọng an ủi:
“Chuyện đã qua rồi, chúng ta phải nhìn về phía trước.”
Tôi gật đầu, không nói gì thêm.