SAU KHI LY HÔN, TÔI CÙNG CON GÁI SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG

4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thế là mẹ chồng và chú Vương hẹn nhau đợi sau kỳ thi đại học của Lý Duệ rồi tính tiếp.

 

Thật ra mẹ chồng tôi khi ấy đã hiểu, bà và chú Vương không còn hy vọng nữa. Sáu năm dài như vậy, làm gì có ai nguyện ý chờ đợi suốt ngần ấy thời gian?

 

Nhưng không ngờ, chú Vương thực sự đã chờ bà suốt sáu năm trời.

 

Trong sáu năm đó, cả hai người đều giữ vững đạo đức, chưa từng vượt qua ranh giới hôn nhân dù chỉ một chút.

 

Sau kỳ thi đại học của Lý Duệ, mẹ chồng tôi một lần nữa nhắc đến chuyện ly hôn. Lần này, bà tưởng rằng những đau khổ của mình sắp kết thúc.

 

Sau cơn mưa trời lại sáng, bà nghĩ mình sẽ được giải thoát khỏi bế tắc.

 

Nhưng ông trời lại một lần nữa trêu ngươi bà.

 

Cha chồng tôi bất ngờ bị đột quỵ, liệt nửa người. Tình nhân của ông ta lập tức mang ông về, vứt luôn ở cửa nhà mẹ chồng.

 

Ai ai cũng khuyên bà: vợ chồng là nghĩa nặng tình sâu, không thể bỏ mặc chồng bị liệt, đó là hành vi bị thiên hạ lên án, là việc đáng khinh.

 

Huống chi, “ngựa hoang quay đầu quý như vàng”, cha chồng tôi lần này chắc chắn sẽ hoàn lương.

 

Ngay cả pháp luật cũng không ủng hộ yêu cầu ly hôn của bà.

 

Mẹ chồng tôi hoàn toàn tuyệt vọng.

 

Chỉ một tờ giấy đăng ký kết hôn nhỏ bé, vậy mà trói buộc cả cuộc đời bà.

 

Cha chồng chẳng hề hy sinh gì, sống buông thả nửa đời, cuối cùng không chỉ được tiếng “con đại hiếu” mà còn để mẹ chồng tôi chăm sóc, bưng bô, dọn phân từng ngày.

 

Ngay cả con trai ruột Lý Duệ cũng hét vào mặt bà:

“Dù sao ông ấy cũng là ba con, chẳng lẽ con có thể trơ mắt nhìn ông chết?

 

“Mẹ lúc nào cũng trách ông ấy ngoại tình, nhưng bao năm qua, mẹ cũng có chú Vương cơ mà!

 

“Giờ ba con về rồi, cả nhà đoàn tụ, mẹ còn không hài lòng gì nữa?!”

 

Lúc ấy mẹ chồng mới giật mình nhận ra: hóa ra đứa con mình sinh ra, cuối cùng lại biến thành lưỡi d.a.o đ.â.m vào tim mình.

 

Phải chăng con trai mãi mãi không thể thấu hiểu mẹ?

 

Rõ ràng ngày xưa, thằng bé vẫn còn ôm bà thủ thỉ: “Mẹ là người tốt nhất, lớn lên con sẽ bảo vệ mẹ.” Vậy mà từ khi nào, mọi thứ đã đổi thay?

 

Mẹ chồng tôi đẩy chiếc xe lăn một cách vô hồn, trước mắt chỉ còn lại người đàn ông méo miệng, lệch mặt kia.

 

Nhiều năm về trước, khi bà còn trẻ, đã từng mơ mộng bao lần rằng nếu ông ấy quay đầu, cả nhà sẽ cùng sống vui vẻ.

 

Nhưng giờ, nước mắt bà đã cạn, bà chẳng còn muốn nữa, thế mà số phận lại ép ông ta quay trở về.

 

Không lâu sau, chú Vương đột ngột qua đời.

 

Có lẽ vì phát bệnh giữa đêm, đến khi mọi người phát hiện ông đã biến mất mấy ngày thì đã quá muộn.

 

Chú Vương ra đi lặng lẽ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-ly-hon-toi-cung-con-gai-song-chung-voi-me-chong/4.html.]

 

Trái tim mẹ chồng tôi vỡ nát. Bà không ngừng tự hỏi: Nếu bà và chú Vương được ở bên nhau, nếu chú Vương không sống một mình, liệu ông còn có cơ hội sống sót?

 

Tiếc rằng, tất cả chỉ là “nếu”.

 

Ngày diễn ra tang lễ, mẹ chồng thậm chí không có tư cách đến khóc, nhưng bà vẫn lặng lẽ đến viếng.

 

Chỉ vì thế, đã có người xì xào sau lưng, chê cười bà “ngoại tình trong hôn nhân, không giữ đạo làm vợ”.

 

“Đạo làm vợ”?

 

Lần này, mẹ chồng tôi khinh thường vô cùng – cái gọi là “đạo làm vợ” chó má gì đó, không chỉ không mang lại hạnh phúc cho bà, mà còn khiến bà khổ đau tận cùng.

 

Nếu thật sự như người ta nói, giá mà bà và chú Vương từng có một chút gì đó, thì cũng không đến nỗi mang tiếng oan.

 

Nhưng cả đời này, mẹ chồng tôi sẽ chẳng còn cơ hội nữa.

 

Hạnh phúc đã từng ở rất gần bà.

 

Nhưng bà sẽ không bao giờ có được nó nữa. Suốt đời bà sẽ sống cùng một người chồng bị liệt, oán giận mà sống nốt quãng đời còn lại.

 

Đến khi chết, tên bà vẫn sẽ bị khắc cùng trên bia mộ với ông ta.

 

— Bà ấy, đã hết đời rồi.

 

“Mẹ nói thật với con, Chiêu Chiêu,” mẹ chồng nắm lấy tay tôi, đôi mắt khô cạn nhìn tôi chằm chằm,

“Ly hôn đi. Lần này mẹ sẽ giúp con, cũng là đang giúp chính mình.”

 

“Đừng lãng phí đời mình vào những kẻ không xứng đáng. Có những người đàn ông chỉ biết hút máu, ăn thịt mình, lại còn coi hôn nhân là ân huệ ban cho đàn bà.”

 

“Vâng…” tôi nghẹn ngào, khóc cho bà, cũng là khóc cho chính mình.

 

—--------

 

Nhưng chuyện ly hôn lại không hề dễ dàng như tôi tưởng.

 

Ban đầu, Lý Duệ tưởng tôi chỉ dùng ly hôn để dọa anh ta quay về gia đình.

 

“Cả thế giới này đàn ông đều như vậy, người ta có ai ly hôn đâu, sao chỉ có em không chịu được?

 

“Cứ phải làm ầm lên cho cả thiên hạ biết à? Em không thấy xấu hổ nhưng anh thấy đấy.”

 

Đến khi nhận ra tôi thực sự muốn ly hôn, anh ta nổi điên:

 

“Tại sao tự nhiên lại muốn ly hôn?! Nói đi, có phải em có đàn ông khác rồi đúng không?!

 

“Tôi nói cho cô biết, tôi không để cô toại nguyện đâu! Để xem cô và thằng ch.ó kia có dám ngẩng mặt lên sống không!”

 

Sau khi xác định tôi không có người đàn ông nào bên ngoài, anh ta lại đổi giọng:

 

“Sao em có thể ích kỷ như vậy, chẳng nghĩ gì cho con cái cả. Nhất định phải làm cho Đào Đào không có bố mới được à?

 

“Gia đình đơn thân như thế, sau này con bé làm sao lấy chồng được?”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận