Năm ngày sau, ta mới chậm rãi đến.
"Nguyễn ca ca, huynh đây là làm sao vậy?"
Ta giả vờ kinh ngạc lo lắng, nhìn Nguyễn Cảnh Sơn đã nằm bẹp trên giường không dậy nổi, suýt bật cười thành tiếng.
Nguyễn Cảnh Sơn khó nhọc đứng dậy, ánh mắt u ám, vừa mở miệng răng đã va vào nhau lập cập.
"Không... không sao, ta đây không phải đã trốn thoát rồi sao..."
Phải mất một lúc lâu Nguyễn Cảnh Sơn mới kể xong trải nghiệm của hắn, đương nhiên đã giấu đi đoạn hắn bị coi là tức phụ nam.
"Những kẻ đó thật tàn nhẫn, hay là chúng ta báo quan đi! Tiểu Liên..."
Chưa đợi ta nói hết, Nguyễn Cảnh Sơn đã ngắt lời: "Không cần không cần, đường núi gập ghềnh, ta đã quên mất phương hướng rồi..."
Vừa báo quan hắn sẽ lộ tẩy, nên hắn chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
"Thật ra, Nguyễn ca ca có một lời thỉnh cầu nhỏ... Lăng Dao tiểu thư có thể cho ta mượn chút tiền không?"
Nguyễn Cảnh Sơn ngẩng đầu lên, trong đôi mắt u ám lóe lên tia sáng quỷ dị, đó là sự khao khát đối với vận khí của ta.
Ta khẽ mỉm cười, lấy ra túi tiền: "Nguyễn ca ca muốn bao nhiêu cũng được, đúng rồi, đưa luôn cả ngọc bội của ta cho huynh. Nếu Nguyễn ca ca cần, cầm ngọc bội này đến Hạ phủ tìm ta là được, đây là ngọc bội gia truyền của ta, hạ nhân đều nhận ra."
Ưu điểm lớn nhất của ta là biết cảm thông.
Tay Nguyễn Cảnh Sơn nắm chặt ngọc bội bắt đầu run rẩy.
Gia thế, tiền bạc, hắn đều đã có được.
---
Sau khi về đến nhà, ta liền bảo Tiểu Liên mang đến trái cây và hạt dưa, vì ta muốn xem kịch hay.
Ta vừa đi khỏi, Nguyễn Cảnh Sơn cũng đã đi ngay sau.
Theo lời Nguyễn phụ mách nước, tài vận của ta là lấy nhỏ đánh lớn, bất kể đầu tư vào buôn bán nhỏ nhặt gì, đều có thể làm nên chuyện.
Bình luận trực tiếp cũng nói vậy.
[Tôi nhớ chị Hạ đã đầu tư vào một tiệm phấn son nhỏ xíu, rồi sau đó là chi nhánh mọc lên không kịp đếm, bất kể là kinh doanh gì, chỉ cần chị Hạ tiếp quản, đều có thể làm ăn phát đạt, quán hoành thánh cũng có thể thành doanh nghiệp top 500!]
[Ôi ôiiii, chị Hạ đi giúp quán ma lạt thang của tôi đi…]
[Tầng trên kia địa chỉ của bạn ở đâu, chúng tôi đến giúp bạn…]
Bình luận trực tiếp ồn ào náo nhiệt, không còn là không khí hô hào cổ vũ cho Nguyễn Cảnh Sơn đổi mệnh, mơ mộng miếng bánh từ trên trời rơi xuống như trước nữa.
Nguyễn Cảnh Sơn đi ngang qua quán hoành thánh tương lai sẽ thành doanh nghiệp top 500, lại đi ngang qua tiệm phấn son chi nhánh mọc lên không kịp đếm, cuối cùng hắn bước vào sòng bạc.
Bình luận trực tiếp bùng nổ.
[Trời ơi, lần này túi tiền của ai thế?]
[Hình như là của một con bạc, nợ quá nhiều không trả được, bị đánh rồi ném ra vệ đường.]
Mỗi bước mỗi xa
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-bi-doat-van-khi-ta-nhin-thay-binh-luan/chuong-7.html.]
[Tôi phải quay lại màn hình! Tôi chính là người đã chứng kiến toàn bộ quá trình Nguyễn Cảnh Sơn từ trai tồi biến thành cặn bã đấy!]
[Trai tồi và cặn bã khác nhau chỗ nào?]
[Khác biệt lớn chứ, trai tồi là thối nát trong tình cảm, cặn bã là thối nát toàn diện!]
[Lý lẽ cùn!]
[Đừng cãi nữa đừng cãi nữa, tôi hiểu rồi, hắn bị vận khí của con bạc ảnh hưởng, nên chỉ muốn đánh bạc!]
Nguyễn Cảnh Sơn ở trong sòng bạc cả một ngày trời, không chỉ thua hết tiền trên người, mà còn thua cả nhà cửa.
Người của sòng bạc áp giải hắn về nhà lấy tiền và khế đất.
---
Nguyễn phụ tự nhiên không chịu.
"Ai thua thì người đó chịu, đây là gia sản ta kiếm được, làm sao có thể cho các ngươi?"
Cái chân què của Nguyễn Cảnh Sơn vì bị áp giải đi suốt đoạn đường đã bắt đầu âm ỉ đau.
Hắn không thể hiểu nổi, Nguyễn phụ đều chịu vì hắn mà đổi mệnh, lại không chịu vì hắn mà bỏ tiền ra.
Nhưng để bảo toàn mạng sống của mình, hắn chỉ có thể van xin.
"Phụ thân, bọn họ nói rồi, nếu không trả tiền sẽ đánh c.h.ế.t con."
"Đánh c.h.ế.t thì đánh chết, ta cũng đã nghĩ thông suốt rồi, ngươi xem như là đồ bỏ đi, chi bằng ta giữ tiền lại cưới thêm tiểu thiếp, rồi sinh thêm nhi tử, dựa vào ngươi là vô vọng rồi!"
[Ơ, đây là sao vậy? Sao cha Nguyễn đột nhiên lại lạnh lùng m.á.u lạnh đến thế?]
[Khoan đã, ngọc bội của chị Hạ đưa cho trai tồi là của ai thế?]
[Hình như cũng là của con bạc đó, vốn dĩ phụ tử bất hòa, lại vì hắn thua tiền, nên bị đuổi ra khỏi nhà, cuối cùng mới bị đánh c.h.ế.t mà.]
[Thì ra là vậy!]
Nguyễn phụ bĩu môi, vẻ mặt tràn đầy sự khinh thường và ghét bỏ đối với Nguyễn Cảnh Sơn, như thể đó không phải nhi tử mình, mà là kẻ thù.
"Ngươi cũng là một phế vật, làm gì cũng không được, còn liên lụy đến gia đình."
Nguyễn phụ không chú ý đến biểu cảm của Nguyễn Cảnh Sơn từ lúc đầu còn hoảng sợ đau buồn, đã biến thành hung ác giận dữ, vẫn còn ở đó nói Nguyễn Cảnh Sơn đã phí hoài công sức bồi dưỡng và dàn xếp của ông ta.
Cho nên, đợi đến khi Nguyễn phụ phát hiện ra, Nguyễn Cảnh Sơn đã cầm d.a.o đ.â.m vào tim ông ta.
Ngực ông ta đầu tiên là lạnh buốt, rồi sau đó là đau rát như lửa đốt.
Khi con d.a.o được rút ra, m.á.u tươi ấm nóng phun trào.
Nguyễn Cảnh Sơn nhìn những dòng m.á.u tươi không hề có chút xúc động nào, bình tĩnh lau đi giọt m.á.u văng trên mặt, rồi nói với người của sòng bạc: "Phụ thân c.h.ế.t rồi, ta chính là gia chủ. Những bất động sản này và số tiền này có đủ để ta đánh bạc nữa không?"
Bình luận trực tiếp có người nhớ ra.
[Tôi nhớ, con bạc đó cuối cùng chính là g.i.ế.c cha của hắn, kế thừa gia sản!]