Nguyễn Cảnh Sơn chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Sau khi về đến nhà phải nằm liệt giường ba ngày mới có thể đi lại.
Xem xong bình luận trực tiếp, ta lại có chút muốn gặp Nguyễn Cảnh Sơn.
Ta muốn xem vẻ mặt hắn sẽ như thế nào.
Nghĩ vậy, cảnh tượng trước mặt ta lại xuất hiện.
Không ngờ Nguyễn gia lại khá náo nhiệt, không ít người tụ tập ở cửa, muốn được chiêm ngưỡng "dung nhan" của Nguyễn Cảnh Sơn.
Bởi vì chỉ trong ba ngày này, đại danh của Nguyễn Cảnh Sơn đã truyền khắp kinh thành.
Đương nhiên, điều này còn phải cảm ơn lời khen ngợi của Vương gia dành cho Nguyễn Cảnh Sơn.
Bình luận trực tiếp gọi điều này là "Vương gia lựa chọn đặc biệt".
Dù người bị nhốt ngoài cửa, nhưng không thể ngăn được những lời dâm ô tục tĩu.
Nhất thời, bên ngoài cửa Nguyễn gia còn náo nhiệt hơn cả Nam Phong Quán.
Thậm chí có kẻ còn ném những thứ khó coi vào trong sân.
Hạ nhân đang dọn dẹp trong sân, Nguyễn Cảnh Sơn mặt mày khó coi ngồi trong đại sảnh.
"Phụ thân, chuyện này là sao đây?"
Sắc mặt Nguyễn phụ cũng lúc xanh lúc trắng, ông ta đâu từng thấy qua trận thế này, nói năng cũng không lưu loát.
"Có lẽ, có lẽ vì đây là nhân duyên của nữ tử, nên mới đến thân con... Không sao đâu, còn có những vận khí khác. Đợi con thành Đế vương, những kẻ này đều có thể g.i.ế.c đi..."
Nguyễn Cảnh Sơn ngồi không yên, không ngừng thay đổi tư thế, nhưng sự việc đã đến nước này, hắn chỉ có thể chấp nhận.
Tuy nhiên, hắn vẫn còn chút nghi ngờ.
"Có khi nào là sai sót rồi không?"
Bị nghi ngờ, Nguyễn phụ có chút không vui: "Theo vận khí của Hạ Lăng Dao, bây giờ lẽ ra nàng ta đã đính hôn với Thái tử rồi. Nhưng con xem, Thái tử vẫn luôn bệnh, hoàn toàn không có ý đó, điều này chứng tỏ nhân duyên của nàng ta đã bị đổi."
Nguyễn phụ lại mở lời, bảo hắn lấy được trâm cài của ta, đổi lấy vận khí cơ duyên của ta, dùng để hóa giải những tổn hại do vận khí nhân duyên mang lại.
---
Nguyễn phụ nói cơ duyên của ta rất tốt, sẽ có quý nhân giúp đỡ, giúp ta một bước lên mây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-bi-doat-van-khi-ta-nhin-thay-binh-luan/chuong-5.html.]
Bình luận trực tiếp cũng nói như vậy.
[Cơ duyên của Hạ Lăng Dao không thể đùa được đâu, khi dạo phố vô tình cứu được sứ giả của dị vực, không ngờ sứ giả đó lại là Vương thượng dị vực, nên vô cùng cảm kích nữ chính. Cuối cùng, trong cuộc tranh quyền giữa Thái tử và Vương gia, Vương thượng dị vực đã âm thầm giúp đỡ.]
Mỗi bước mỗi xa
[Cái vận may này thì chịu rồi, tôi ra ngoài dạo phố nhiều nhất cũng chỉ dẫm phải phân chó, nữ chính tùy tiện cứu một người lại là Vương thượng.]
[Tôi hơi không mong đợi việc hoán đổi vận khí của nữ chính nữa, quá tốt, lại quá vô vị.]
[Tầng trên kia anh hùng thường có cùng ý kiến, nếu cũng giống như vận khí nhân duyên, đổi cái khác thì sẽ thú vị hơn.]
[Tôi cũng vậy, sáo rỗng vô vị, muốn biết Nguyễn Cảnh Sơn mong chờ nửa ngày cuối cùng lại trắng tay trông như thế nào, ha ha ha...]
Cái này dễ thôi, sắp xếp!
Vừa chuẩn bị xong, Nguyễn Cảnh Sơn đã gửi giấy hẹn ta đi dạo phố.
Giữa đường hắn mua cho ta một cây trâm cài, nói cái này hợp với ta, rồi không cho ta cơ hội, liền cắm chiếc trâm gỗ chỉ hơn cành cây một chút vào búi tóc của ta.
hay thế chiếc trâm cũ của ta.
"Lăng Dao tiểu thư, chiếc trâm này có thể tặng cho ta không? Hôm nay là sinh thần của ta..."
"Được chứ, Nguyễn ca ca thích là được, ta còn đang lo không biết nên tặng gì cho huynh đây."
Ở trên đường, Nguyễn Cảnh Sơn ngó trước nhìn sau, vì Nguyễn phụ đã nói với hắn rằng cơ duyên của ta nằm ở những điều không đáng chú ý, sẽ kết duyên nhờ việc làm thiện, nên hắn đặc biệt chú ý đến những kẻ ăn mày hay những người già đi lại bất tiện.
Chưa được bao lâu, một lão phụ ngã xuống trước mặt Nguyễn Cảnh Sơn.
"Tiểu tử, ta bị trật mắt cá chân, ngươi có thể dìu ta về nhà không?"
Mắt Nguyễn Cảnh Sơn sáng rỡ, gật đầu lia lịa: "Được được được."
Khi dìu lão phụ, hắn vẫn không quên bảo ta về trước, đây là sợ ta ảnh hưởng đến cơ duyên của hắn đây mà.
Ta đứng tại chỗ nhìn Nguyễn Cảnh Sơn đi xa, rồi lên một cỗ xe ngựa đậu bên đường, không khỏi cảm thán, cơ duyên này quả đúng là y hệt như bình luận trực tiếp nói.
Mấy ngày trước khi Nguyễn Cảnh Sơn dưỡng bệnh, ta vô vị xem bình luận trực tiếp.
Không ngờ lại thấy bọn họ đang bàn luận về nha hoàn Trân Nhi trong phủ của ta.
Họ nói nàng ấy sẽ gặp một lão phụ, ai ngờ lên xe ngựa mới biết lão phụ đó là kẻ buôn người giả dạng, đã bán nàng ấy đến sơn thôn nhỏ, sau khi mang thai người mua tưởng nàn ấy sẽ không chạy nữa, liền nới lỏng việc canh giữ.
Thế là Trân Nhi nhân cơ hội trốn thoát.
Chiếc trâm cài đó chính là của Trân Nhi.
Chỉ là không biết Nguyễn Cảnh Sơn sẽ trốn thoát bằng cách nào, dù sao việc mang thai đối với hắn có chút khó khăn.