Sau Khi Bị Đoạt Vận Khí, Ta Nhìn Thấy Bình Luận

Chương 1

Ta là nữ nhi của Thủ phủ kinh thành, phải lòng một chàng thư sinh nghèo không ham tiền tài.

Bỗng dưng, ta thấy bình luận trực tiếp hiện lên:

[Nam chính quả thật không ham tiền tài, vì hắn ham là vận khí của nàng ấy!]

[Ai bảo nàng ấy là Mệnh Phượng Hoàng trăm năm khó gặp, nhưng nam chính cũng thật độc ác, một chút cũng không muốn chừa lại cho nữ chính!]

[Đổi mệnh chính là muốn vật bên người của nữ chính, các ngươi xem, cái túi thơm này chính là vận khí nhân duyên của nữ chính!]

Ta ngẩng đầu lên, chàng thư sinh đang nhìn chòng chọc vào chiếc túi thơm đeo bên hông ta.

----

Hắn cười dịu dàng đúng mực: "Tiền bạc đối với ta chỉ là vật ngoài thân, nếu mỗi ngày có thể nhìn thấy túi thơm của Lăng Dao tiểu thư, ta đã mãn nguyện rồi."

"Lăng Dao tiểu thư?"

Giọng nói mềm mỏng pha chút nghi hoặc truyền đến, cắt ngang sự ngây dại của ta khi nhìn lên không trung.

Ta chỉnh lại biểu cảm, gượng gạo nặn ra một nụ cười cứng đờ.

"Ngươi nói gì cơ?"

May mà hắn không nghi ngờ ta, chỉ nghĩ ta đang xấu hổ, dù sao ta và hắn giờ đây vẫn chưa phá vỡ tầng rào cản nào.

Nghe ta hỏi hắn, Nguyễn Cảnh Sơn vội vàng cúi đầu, như muốn che giấu vẻ ngượng ngùng và căng thẳng của mình.

"Tại hạ là nói, tiền bạc đều là vật ngoài thân, núi vàng biển bạc đối với ta không bằng mùi hương ấm áp từ túi thơm của Lăng Dao tiểu thư, có thể sưởi ấm cho ta trong đêm lạnh giá."

Nói rồi hắn liếc qua túi tiền trên tay ta, thân hình khẽ ngả về sau, lộ ra một tia chán ghét, dường như tiền bạc là thứ gì đó dơ bẩn. Cuối cùng ánh mắt lại rơi về phía ta, tràn đầy vẻ hiền hòa quấn quýt.

Nếu là ngày thường ta nghe được những lời này nhất định sẽ e lệ mỉm cười, nhưng giờ đây ta lại căng thẳng nhìn chằm chằm vào những bình luận trực tiếp đang cuộn trên không trung.

[Ôi chu choa sến sẩm quá, còn 'ấm áp' nữa hả? Cho dù đốt cái túi thơm cũng không ấm được một giây!]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-bi-doat-van-khi-ta-nhin-thay-binh-luan/chuong-1.html.]

[Ai bảo Hạ Lăng Dao lại thích cái kiểu này, cứ tưởng mình tìm được một quân tử phóng khoáng không ham tiền bạc, chỉ yêu mình thôi, nhưng thực ra đây đều là chiêu trò Nguyễn Cảnh Sơn thiết kế riêng cho cô ấy, cốt là để cô ấy cam tâm tình nguyện trao đồ vật tùy thân cho hắn, mỗi vật phẩm khác nhau đại diện cho vận khí khác nhau.]

[Tôi không tham lam, tôi chỉ muốn phát tài nhanh chóng!]

[Tầng trên kia ơi, phát tài nhanh chóng chỉ là tiền thôi, không có tiền đồ, nam chính Nguyễn Cảnh Sơn người ta là không làm bài toán chọn lựa, duyên phận, quyền thế, tiền tài, cơ hội, gia thế hắn đều muốn hết!]

[Hết cách rồi, ai bảo nữ chính là Mệnh Phượng Hoàng chứ!]

---

Mệnh Phượng Hoàng?

Lại là hai chữ này, ta nhất thời có chút hoảng hốt, nhớ lại chuyện hồi nhỏ.

Mười năm trước, có một tiên sinh đoán mệnh đến kinh thành, khi ông ta nghỉ chân ở cửa phủ ta thì đột nhiên đau đầu không chịu nổi, ta thấy ông ta phong trần mệt mỏi lại đau đớn khó chịu, liền đưa ông ta về phủ nghỉ ngơi.

Kết quả tiên sinh đoán mệnh đó nhìn ta một lúc lâu, rồi quỳ xuống trước mặt ta, nói ta là Mệnh Phượng Hoàng hiếm có.

Phụ thân vô cùng kinh ngạc, vội vàng đón tiên sinh đoán mệnh vào thư phòng.

Lúc đó ta nghịch ngợm, liền trốn sau cửa sổ nghe lén, thì ra khi ta sinh ra đã có dị tượng trời giáng, nhưng cả kinh thành đều không ai biết được điều huyền bí trong đó, chỉ coi đó là thiên tượng bình thường mà thôi.

Tiên sinh đoán mệnh nói, ta tương lai sẽ tôn quý vô cùng, mẫu nghi thiên hạ, được vạn người kính ngưỡng.

Ông ta còn nói, tiếc rằng ta là nữ nhi, nếu là nam nhi, thì chính là Mệnh Đế Vương không thể nghi ngờ.

Lúc đó phụ thân sợ xảy ra chuyện, bèn đưa cho tiên sinh đoán mệnh một khoản tiền, bảo ông ấy vĩnh viễn không được trở lại kinh thành.

Người biết chuyện này không quá ba người.

Mỗi bước mỗi xa

Nếu nói những bình luận trực tiếp kia không thuộc thế giới này, bọn họ biết cũng đành, nhưng Nguyễn Cảnh Sơn làm sao mà biết được?

Ta không cách nào biết được.

Hiện tại điều duy nhất có thể xác nhận là Nguyễn Cảnh Sơn muốn mượn mệnh của ta để làm Đế vương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận