Nguyễn Cảnh Sơn trốn về được sau hai tháng.
Mụ lão phụ kia vốn muốn tìm tức phụ cho người mua, nhưng vì chuyện vận khí mà bị quỷ ám ảnh, bỏ qua giới tính của Nguyễn Cảnh Sơn.
Khi đưa hắn đến trước mặt người mua, lão phụ nhân còn cãi chày cãi cối: "Không sao đâu, đều được cả."
Kết quả là dân sơn cước khỏe mạnh đã đánh c.h.ế.t mụ ta cùng đồng bọn tại chỗ.
Nguyễn Cảnh Sơn thì được giữ lại, nhưng một tháng sau, dân sơn cước vẫn không thể chấp nhận sự thật hắn không thể mang thai, bèn bán hắn vào mỏ than.
Nguyễn Cảnh Sơn da mềm thịt yếu, quen được nuông chiều, bảo hắn giả vờ thâm tình, nói vài lời sáo rỗng thì được, chứ làm công việc đào mỏ thì không thể.
Trong tháng đó, Nguyễn Cảnh Sơn ngày nào cũng bị giám công đánh mắng.
Sau này hắn thực sự không chịu nổi, muốn dựa vào sở trường của mình để đổi lấy một chút ưu đãi, nhưng còn chưa kịp trèo lên giường giám công đã bị đạp xuống.
"Đồ xúi quẩy, lại là một thằng ẻo lả!"
Một lần liều lĩnh đổi lại là những trận đòn roi tàn khốc hơn.
Thậm chí còn đánh gãy cả một chân của hắn.
Giám công thấy hắn què chân, nghĩ rằng hắn không thể trốn thoát được nữa, bèn nới lỏng việc canh gác.
Trong một đêm gió mưa bão bùng, Nguyễn Cảnh Sơn nhân cơ hội trốn thoát.
Mặc dù giới tính thay đổi, sự kiện biến đổi, nhưng nút thắt của cơ duyên thì không hề thay đổi.
[Sao tôi lại cảm thấy nữ chính đang đùa giỡn hắn nhỉ?]
[Bạn mới nhìn ra thôi sao, đâu chỉ đùa giỡn hắn, mà còn đùa giỡn cả chúng ta nữa! Nữ chính, không không không, chị Hạ uy vũ quá!]
[Tôi thích cảm giác không thể đoán trước nội dung, cũng không thể đoán được diễn biến cốt truyện này!]
[Nữ chính không phải là tiểu thư nhà giàu ngốc nghếch sao, sao giờ lại thay đổi nhiều đến vậy?]
Ta tuy đúng là một tiểu thư nhà giàu trống rỗng về tình cảm, dễ bị lừa, nhưng điều đó không có nghĩa là những thủ đoạn khác của ta cũng trống rỗng.
Bằng không, mười tám năm qua ta sống uổng phí rồi.
Bình luận trực tiếp vẫn đang sôi nổi, nhưng đều là những lời vô nghĩa, ta không hứng thú.
Điều ta hứng thú là hiện trạng của Nguyễn Cảnh Sơn.
Tiếp theo hắn muốn đổi cái gì đây?
---
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-bi-doat-van-khi-ta-nhin-thay-binh-luan/chuong-6.html.]
Cảnh tượng hiện lên.
Nguyễn Cảnh Sơn đang lê lết cái chân què của mình, cãi vã ầm ĩ với Nguyễn phụ.
Đừng nói đến Mệnh Đế Vương, ngay cả vận khí của chính hắn trước đây cũng chẳng còn.
"Còn không phải tự ngươi không nên thân sao, vận khí tốt đẹp đều lãng phí hết rồi!"
Mỗi bước mỗi xa
Nguyễn phụ tự phụ, nghi ngờ Nguyễn Cảnh Sơn có vấn đề, chứ không hề nghi ngờ cái gọi là phương thức đổi mệnh của ông ta có gì sai.
"Con tiện nhân kia đâu?!"
Nguyễn Cảnh Sơn đang hỏi ta, hắn nghiến răng nghiến lợi, nếu ta ở trước mặt hắn, e rằng hắn có thể xé xác ta ra.
Thế nhưng hắn càng tức giận ta càng vui vẻ.
Ta nằm trên ghế bập bênh, Tiểu Liên thấy ta nhìn lên không trung mà mỉm cười, có chút kỳ lạ.
Ta ăn một quả nho: "Đây là bí mật."
Nguyễn phụ nói với hắn, kể từ khi hắn mất tích, cách vài ngày ta lại đến căn nhà thuê tồi tàn của hắn xem thử, xem hắn đã về chưa.
"Đều là do ả ta làm hại! Nếu không phải ngày đó ả ta bỏ đi, ta cũng chẳng đến nỗi bị kẻ buôn người bán đi! Ta phải đoạt lấy toàn bộ vận khí của ả ta! Để ả ta cuối cùng tay trắng, phải cầu xin ta tha cho ả!"
Câu đầu tiên làm ta giật mình, còn tưởng hắn đã phát hiện ra, hóa ra là ta đã đánh giá hắn quá cao.
Bản thân làm nhiều việc ác phải chịu báo ứng, lại đổ lỗi cho nạn nhân.
Thật là kỳ cục.
Nguyễn phụ gật đầu đồng tình: "Nếu nhân duyên, cơ duyên đều không được, vậy tiếp theo đổi tài vận và gia thế của ả ta đi, lần lượt là túi tiền và ngọc bội. Không có tiền và gia thế chống đỡ, ả ta sẽ chẳng là gì cả."
Bọn họ đã vội rồi, từng cái một đã không thỏa mãn, muốn đổi hai cái cùng lúc.
"Tốt, ta muốn ả ta lưu lạc đầu đường xó chợ trở thành kẻ ăn mày, như vậy mới có thể giải được mối hận trong lòng ta!"
---
Nửa đêm Nguyễn Cảnh Sơn đã quay về căn nhà tồi tàn kia chờ ta.
Bây giờ đã là cuối thu, gió lạnh từ những lỗ hổng luồn vào, khiến Nguyễn Cảnh Sơn run rẩy bần bật.
Thế nhưng hắn lại không dám rời đi, vì hắn sợ bỏ lỡ ta, quần áo cũng không dám mặc dày, sợ ta lỡ có đến đột ngột sẽ sinh nghi.
Hàng ngày đều rét run cầm cập, cái chân què kia lại càng què quặt hơn.
Hắn mà c.h.ế.t vì lạnh thì lại chẳng còn gì thú vị.