Ta phất tay cho hạ nhân lui xuống, rồi giả vờ bộ dáng yếu đuối.
"Xin lỗi Nguyễn ca ca, vừa rồi ta lại thấy không khỏe. Huynh biết đấy, lần trước bệnh suýt chút nữa đã lấy luôn mạng của ta."
Đây cũng là yếu điểm của Nguyễn Cảnh Sơn, nếu ta chết, mọi kế hoạch của hắn sẽ không thành công.
Nguyễn Cảnh Sơn không hề nghi ngờ, bởi dù có đánh c.h.ế.t hắn, hắn cũng không thể nghĩ ra rằng ta lại có thể nhìn thấy thứ gọi là bình luận trực tiếp kia.
"Là ta quá vội vàng, Lăng Dao tiểu thư thân thể không khỏe mà còn vội vã gặp mặt, là ta thật sự quá nhớ tiểu thư..."
Hôm nay là hắn cố ý gửi giấy hẹn ta ra gặp mặt, xem ra từ khi ta đổi sức khỏe cho phụ thân của hắn, hắn đã có chút sốt ruột, sốt ruột muốn có thêm nhiều lợi ích.
"Nguyễn ca ca đừng nói vậy, ta cũng rất muốn gặp huynh, nhưng chiếc túi thơm này có vẻ cũ rồi. Đợi Lăng Dao về tự tay thêu một cái mới, như vậy mới xứng với tấm lòng của Nguyễn ca ca."
Nói xong những lời này ta đều muốn nôn ra, nhưng nhìn vẻ mặt lén lút mừng rỡ của Nguyễn Cảnh Sơn, ta vẫn nhịn được.
Dù sao thả dây dài mới câu được cá lớn, mèo vờn chuột cũng phải trêu đùa một phen, giống như trước đây Nguyễn Cảnh Sơn đối với ta, lợi dụng tình cảm của ta để lừa lấy vận khí của ta vậy.
Bây giờ cũng để hắn nếm thử mùi vị của con chuột thôi.
"Tốt quá rồi, vậy thì vất vả Lăng Dao muội muội nhé!"
Mỗi bước mỗi xa
Ánh mắt Nguyễn Cảnh Sơn tràn ngập sự kích động không kìm nén được.
Chỗ ở của hắn dù là một khắc ta cũng không muốn ở thêm, tìm một cái cớ để rời đi, mà không như mọi lần ở lại đọc sách hồng tụ thêm hương.
Về đến phủ, ta gọi nha hoàn Tiểu Liên đến dặn dò vài câu.
Tiểu Liên lĩnh mệnh rời đi, mãi đến tối mới trở về.
Nàng ấy đưa cho ta một chiếc túi thơm, một mùi hương hắc nồng xộc thẳng vào mũi. Ta vội vàng cầm ra xa, lúc này mới nhìn rõ được những hoa văn lòe loẹt và tục tĩu được thêu trên đó.
Tiểu Liên có chút khó hiểu: "Tiểu thư, sao người lại bắt nô tỳ đi Nam Phong Quán mua chiếc túi thơm này ạ? Toàn là những thứ lẳng lơ tục tĩu, hơn nữa còn là của tiểu quan chuyên tiếp khách nam..."
Tiểu Liên vẻ mặt khinh thường, nhớ lại cảnh tượng vừa thấy ở Nam Phong Quán liền cảm thấy ngứa mắt.
Ta lại cười.
"Có phải là tìm cái của người tiếp khách nhiều nhất không?"
Tiểu Liên gật đầu xác nhận, nàng ấy nhìn chiếc túi thơm trong tay ta, không nhịn được hỏi: "Tiểu thư, chiếc túi thơm này có tác dụng gì ạ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-bi-doat-van-khi-ta-nhin-thay-binh-luan/chuong-3.html.]
Ta khẽ cười: "Sơn nhân tự có diệu kế."
---
Dù trong lòng ta đã có tính toán, nhưng những trải nghiệm trong vỏn vẹn nửa ngày này đã vượt quá nhận thức của ta.
Bình tĩnh lại thì chỉ còn lại nỗi sợ hãi tột độ.
Nếu không có bình luận trực tiếp, thì hậu quả của ta không thể tưởng tượng được, cứ ngu ngốc bị Nguyễn Cảnh Sơn đoạt mệnh, không chỉ mất đi tất cả những gì đang có, mà ngay cả vận mệnh tương lai cũng sẽ mất.
Xem ra ta phải điều tra kỹ lai lịch của hắn rồi.
Nghĩ vậy, trước mắt ta đột nhiên xuất hiện hình ảnh của Nguyễn Cảnh Sơn từ hư không.
Hắn không ở trong căn nhà tranh tồi tàn đó, mà ở trong một căn nhà lạ lẫm.
Căn nhà đó tuy không xa hoa bằng Hạ phủ, nhưng cũng rất khí phái, có thể mua được một căn nhà như vậy ở kinh thành tấc đất tấc vàng, thì là không phú cũng quý.
"Nàng ta nói đợi trở về sẽ làm lại một cái cho con, sợ con chê cái cũ của nàng ta."
Nguyễn Cảnh Sơn đặt m.ô.n.g ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt đắc ý.
"Xem ra nàng ta đã rể tình đ.â.m sâu với con rồi, rất tốt. Lúc trước Mệnh Phượng Hoàng của nàng ta chính là ta nhìn ra được, chúng ta ở kinh thành ẩn mình bao năm như vậy, chính là để đổi mệnh cho con. Nàng ta một con nhỏ hôi hám, cần gì Mệnh Phượng Hoàng, chi bằng cho con của ta, để con có được Mệnh Đế Vương!"
Ta lập tức sởn gai ốc, thì ra phụ thân của Nguyễn Cảnh Sơn chính là tiên sinh đoán mệnh năm xưa!
---
Ông ta dùng tiền bịt miệng phụ thân đưa cho ông ta để ẩn mình ở kinh thành, sống cuộc sống cơm ngon áo đẹp, nhưng ông ta vẫn không thỏa mãn, lấy oán báo ân, lại còn để mắt đến vận khí của ta!
Trong màn hình, Nguyễn Cảnh Sơn trầm tư gật đầu: "Không uổng công phụ thân nhiều năm nhẫn nhục, dò la sở thích của nàng ta, mới có thể để con có cơ hội len lỏi vào."
Mọi thứ của Nguyễn Cảnh Sơn đều là giả.
Lần đầu tiên gặp hắn ở Lễ hội đèn lồng, hắn giúp ta giải đố đèn
Lần thứ hai gặp ở hiệu sách, hắn vì mua sách mà cầm cố chiếc áo bông duy nhất trên người cho chủ tiệm, đồng thời cũng từ chối sự giúp đỡ của ta.
Lần thứ ba, lần thứ tư... cho đến khi ta bị phẩm cách không kiêu ngạo không tự ti, không sợ cường quyền của hắn thu hút, tưởng hắn là chân mệnh thiên tử của ta, thực ra đây đều là cái bẫy hắn và phụ thân hắn thiết kế cho ta, chờ ta nhảy vào.
Dù sớm đã biết những điều đó đều là ảo ảnh, nhưng nghe bọn họ khoe khoang nói ra như vậy, ngọn lửa giận đã bị ta kìm nén lại trỗi dậy, ta hận không thể lập tức g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ.