Thấy ta không phản ứng, bình luận trực tiếp liền không nhịn được.
[Hạ Lăng Dao sao không phản ứng gì thế, mau đưa túi thơm cho nam chính đi, theo vận khí, sau này cô ấy sẽ gả cho Thái tử, nên Nguyễn Cảnh Sơn phải tranh thủ trước khi cô ấy đính hôn mà đổi nhân duyên của cô â, nếu không sau khi cô ấy gả đi Nguyễn Cảnh Sơn sẽ không còn cơ hội nữa… Tôi muốn xem Nguyễn Cảnh Sơn sau khi có được túi thơm, sẽ có được nhân duyên dạng nào để giúp hắn!]
[Chắc là tình cảm chưa đến mức độ đó nhỉ, tôi thấy không muốn cho mà.]
[Sao có thể, trước đây Nguyễn Cảnh Sơn đòi sách y của cô ấy, chẳng phải cô ấy cũng đã cho sao, sách y đó đổi lấy sức khỏe của Nguyễn phụ Cảnh Sơn đó.]
[Đúng vậy, sau khi đổi xong Hạ Lăng Dao bệnh ba tháng, nếu không phải cô ấy có vận khí thêm vào, chắc đã bệnh c.h.ế.t rồi, không phải vừa mới khỏe hẳn là đã đến thăm nam chính rồi đấy sao.]
[Nói như vậy thì nam chính cũng khá tồi đấy, người ta vừa mới khỏe mạnh lại đã nghĩ đến chuyện đổi nhân duyên của người ta rồi.]
Bình luận trực tiếp vẫn không ngừng hiện lên, toàn nói về chuyện ta bị bệnh gần đây.
Càng đọc, ta càng rợn người.
Vì những gì bình luận trực tiếp nói đều là sự thật.
Cách đây một thời gian, ta bỗng nhiên mắc bệnh lạ, mỗi ngày sốt cao không dứt, đầu đau như búa bổ.
Đại phu nói ta mắc bệnh cũ trầm kha, do suy dinh dưỡng cộng với ngoại thương mà ra, là bệnh tích tụ nhiều năm. Nhưng năm nay ta mới mười tám tuổi, làm sao có thể mắc bệnh lâu năm như vậy cơ chứ?
Huống hồ Hạ phủ là thủ phủ kinh thành, ta lại là nữ nhi độc nhất của phụ thân, ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ vỡ, đừng nói người khác, ngay cả phụ thân cũng không nỡ động đến một ngón tay của ta, dù có ai không biết điều chọc giận ta, phụ thân cũng sẽ không bỏ qua kẻ đó
Làm gì có chuyện ngoại thương.
Suy dinh dưỡng thì càng khỏi phải nói.
Khi đó phụ thân còn nổi trận lôi đình, đuổi vị đại phu kia đi. Cuối cùng vẫn phải tốn rất nhiều tiền mời Ngự y đến, các loại thuốc quý mỗi ngày như nước chảy vào phủ, mấy vị lão Ngự y không ngủ không nghỉ ba tháng trời mới chữa khỏi cho ta.
Thì ra ta bị Nguyễn Cảnh Sơn đoạt vận khí.
Nếu không phải ta có Mệnh Phượng Hoàng duy trì, ta đã c.h.ế.t rồi.
Nỗi đau đớn suốt ba tháng đó khiến ta không dám nghĩ lại.
Mỗi ngày đều lảng vảng ở quỷ môn quan.
Kẻ đầu sỏ gây tội lại chính là Nguyễn Cảnh Sơn!
---
Ngực ta phập phồng, sắc mặt vì giận dữ mà đỏ bừng.
Nguyễn Cảnh Sơn thu lại nụ cười, làm ra vẻ quan tâm: "Lăng Dao tiểu thư lại không thoải mái sao? Nàng vừa mới khỏe, không nên đến chỗ ta."
Chỗ ở của Nguyễn Cảnh Sơn là một căn nhà dột nát, trước đây ta muốn mua cho hắn một căn nhà khác, nhưng bị hắn kiên quyết từ chối.
Hắn nói tiền bạc đều là vật ngoài thân, vả lại nếu hắn nhận, thì hắn và những nam tử thèm khát gia sản nhà ta có gì khác biệt?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-bi-doat-van-khi-ta-nhin-thay-binh-luan/chuong-2.html.]
Bây giờ ta đã hiểu ra, hắn không thèm khát gia sản của ta, mà là vận khí của ta.
Người khác chỉ muốn tiền bạc của ta, còn hắn là muốn ăn thịt uống m.á.u ta!
Uổng công ta còn tưởng mình gặp được tình yêu đích thực, quả đúng là một tấm chân tình dâng cho chó gặm.
Không, hắn còn không bằng cả chó.
Bình luận trực tiếp vẫn không ngừng hiện lên.
[Lần trước Hạ Lăng Dao bệnh làm nam chính sợ c.h.ế.t khiếp, nếu thật sự c.h.ế.t rồi, sau này vận khí đổi kiểu gì đây?]
[Cho nên lần này hắn đã khôn hơn, trước tiên bắt đầu từ nhân duyên, như vậy Hạ Lăng Dao không gả đi được, hắn liền có thể yên tâm lần lượt lừa lấy vận khí.]
Nếu là trước đây ta nhất định sẽ bị cảm động đến quay cuồng, nhưng giờ đây nhìn vẻ mặt giả tạo có vẻ hối lỗi của Nguyễn Cảnh Sơn liền cảm thấy ghê tởm.
"Quả thật, loại người như ngươi không đáng để ta hạ mình."
"Càng không đáng để ta hao tâm tổn sức."
Ta thu lại túi tiền, lạnh lùng nhìn hắn, gọi hạ nhân đang đợi ngoài cửa vào, định đánh cho hắn một trận để xả giận.
Trước mặt Nguyễn Cảnh Sơn ta vốn luôn tỏ vẻ ngốc nghếch không hiểu chuyện đời, nhưng hắn không biết, ta còn là tiểu thư của thủ phủ, mang theo sự bá đạo và có thù tất báo được nuôi dưỡng từ sự giàu sang.
Nguyễn Cảnh Sơn nhìn mấy tên hạ nhân khỏe mạnh, nhất thời có chút lắp bắp.
Mỗi bước mỗi xa
"Túi... túi thơm, ta không cần nữa..."
Ta vừa định ra lệnh, liền thấy bình luận trực tiếp lại bắt đầu.
[Hạ Lăng Dao đây là thế nào, lại từ chối sao?]
[Không sao, đừng lo, dù sao chỉ cần là đồ Hạ Lăng Dao đưa cho Nguyễn Cảnh Sơn đều có thể đổi vận khí.]
[Tầng trên kia ơi, vậy nếu Hạ Lăng Dao đưa không phải đồ của mình thì sao?]
[Cũng được chứ, cho nên Nguyễn Cảnh Sơn phải đặc biệt cẩn thận phân biệt, nếu không Hạ Lăng Dao đưa đồ của kẻ ăn mày cho hắn, hắn sẽ đổi vận khí với kẻ ăn mày đó.]
[Thì ra là vậy, cảm ơn đã phổ cập kiến thức!]
Hóa ra còn có thể như vậy.
Chỉ cần là đồ qua tay ta, đều được sao.
Ta đột nhiên có kế hoạch mới.
Dù sao nếu trực tiếp đánh c.h.ế.t hắn, thì có vẻ quá dễ dàng cho hắn rồi.
Chẳng phải hắn thích đổi mệnh sao, vậy thì đổi cho hắn đi.
Còn là của ai, thì không do hắn quyết định được.