Sau Khi Bị Bắt Gả Cho Đồ Tể

Chương 9


Cật lực trước sau cũng gần mười ngày, vì thế mà việc đồng áng mới coi như thu xếp xong xuôi. 
Cuối cùng Lý Thanh Sơn cũng có thời gian mà kéo những bông lúa đã được đập ra sân để phơi lúa. 
Ban đêm, không thể không ngủ ở lại ngoài sân phơi lúa. 
Chỉ là xung quanh sân phơi có nhiều cỏ cây cho nên không thoải mái bằng ngủ dưới ruộng, không có lý do nào khác ngoài việc có quá nhiều muỗi. 
Cả đêm Lý Thanh Sơn ngủ không được ngon giấc, đến lúc rạng sáng, Quan lão thái thái đi thay hắn mà giật mình hoảng hốt: “Ôi, sao mà trên mặt lại mọc lên một cái đốt cực lớn như vậy?”
Lý Thanh Sơn có chút ngượng ngùng, sau đó đưa tay gãi gãi mặt mà nói: “Muỗi… Muỗi cắn ạ.”
Hắn che mặt về nhà, không thể không bị mẫu thân hắn trêu chọc một trận: “Haha, mấy con muỗi này cũng thật biết chọn chỗ mà cắn.”
Vừa đúng cắn ngay chính giữa má, mấy cái vết cắn gộp lại thành một đốt cực lớn. 
Liễu Ngư bẻ đôi một quả bồ kết, nhỏ nước bồ kết lên khăn, nhẹ nhàng lau lên vết muỗi đốt cho Lý Thanh Sơn để đỡ ngứa. 
Lý Thanh Sơn thầm nghĩ vẫn là phu lang của hắn tốt hơn, vừa ngẩng đầu lên là nhìn thấy ý cười nhàn nhạt nơi khóe mắt của phu lang. 
Lý Thanh Sơn có chút bực bội, thừa lúc mẫu thân hắn không chú ý, mà cắn một cái lên má Liễu Ngư, giọng nói có chút uất ức: “Muốn cười thì cười đi!” 
Sau khi làm việc vất vả liên tục nhiều ngày như vậy, cộng thêm việc vào ban đêm không được ngủ ngon cho nên Lý Thanh Sơn ăn cơm và tắm xong thì đã lập tức trở về phòng mà ngủ bù. 
Hắn lấy cớ tìm không thấy y phục mà lừa Liễu Ngư vào phòng. 
Sau khi đóng cửa lại thì lập tức nâng mông của Liễu Ngư mà bế lên: “Vừa rồi có phải là đang cười trộm ta không?”
Mũi của Lý Thanh Sơn nhẹ nhàng cọ xát vào mũi Liễu Ngư, cánh môi kề sát như thể sắp hôn lên rồi. (App TYT)
Ban ngày ban mặt mà lại thân mật như vậy, Liễu Ngư có chút không quen vì vậy mà chống tay lên bả vai Lý Thanh Sơn và ngửa đầu ra sau. 
Lý Thanh Sơn đặt y lên bàn, người cũng theo sát lại: “Có phải hay không?”
Bất đắc dĩ mà Liễu Ngư phải vòng tay qua cổ hắn, cho nên trong lúc vô tình thì lại nhìn thấy vết muỗi đốt cực lớn trên má Lý Thanh Sơn, lần này y không nhịn được nữa, trong mắt tràn đầy ý cười. 
“Nhóc nghịch ngợm, dám cười trộm phu quân.” Lý Thanh Sơn lại cắn nhẹ một cái lên má bên kia của Liễu Ngư. 
Đã lâu rồi không được thân mật, lại ngay lúc này phu lang còn đang ở ngay trong lòng, cổ họng Lý Thanh Sơn khẽ siết lại, dần dần từ nụ hôn vụn vặt bên má chuyển sang nụ hôn phớt nhẹ trên môi, rồi dần dần sâu hơn, mà cuồng nhiệt và mãnh liệt. 
Liễu Ngư mềm nhũn người, mất hết sức lực, cả cơ thể chỉ có thể dựa vào lồng ngực Lý Thanh Sơn mà thở dốc. 
Lý Thanh Sơn còn có chút chưa thỏa mãn, nhưng hắn cũng không đến mức mà ngay cả ban ngày ban mặt cũng có thể làm ra loại chuyện quá phận như thế kia được. 
Chờ Liễu Ngư bình phục lại, Lý Thanh Sơn lại cười tủm tỉm mà nâng mông y bế lên: “Ở lại ngủ chung với ta một lát nhé?”
Hai mắt hắn sáng rực, gương mặt tràn đầy mong đợi, nghĩ đến việc hắn gần đây vất vả như vậy, Liễu Ngư không từ chối, để mặc Lý Thanh Sơn ôm mình lên giường, rồi ôm chặt vào lòng. 
Lý Thanh Sơn thật sự là mệt mỏi vô cùng, vì vậy khi vừa chạm vào gối đã ngủ thiếp đi. 
Liễu Ngư lại không hề thấy buồn ngủ chút nào, vì vậy lúc này mới tỉ mỉ quan sát Lý Thanh Sơn, lông mày anh tuấn, sống mũi cao thẳng, môi mỏng, đường nét khuôn mặt rõ ràng, là kiểu người có vẻ ngoài lạnh lùng cứng rắn. 
Nhưng khi đối diện với y, hắn luôn mỉm cười, dịu dàng, không hiểu sao, Liễu Ngư luôn cảm thấy gương mặt tuấn tú kia có chút ngốc nghếch. 
Liễu Ngư đưa tay chọc chọc vào cái đốt muỗi trên mặt Lý Thanh Sơn, lúc này ý cười trong mắt làm thế nào cũng không giấu được nữa. 
Lý Thanh Sơn ngủ một giấc thì thức dậy, là lại ra sân phơi làm việc tiếp. 
Những bông lúa đã phơi gần khô, là phải kéo cối đá ra để nghiền hạt. 
Nhà nào mà có nuôi trâu bò thì làm việc này rất nhàn hạ, chỉ cần đeo cối đá lên trên lưng trâu bò, còn người nuôi thì chỉ việc lùa trâu bò đi vòng quanh sân phơi là được.
Tuy nhiên, người trong thôn có trâu bò vẫn là rất ít, phần lớn đều là những người đàn ông tự mình kéo cối đá mà nghiền. 
Bông lúa được dàn thành hình tròn dày mỏng đều nhau, Lý Thanh Sơn đi trước kéo cối đá nghiền bông lúa, Tùng Xuân Hoa với Liễu Ngư một người cầm chổi và một người cầm cái nĩa đi phía sau mà đảo bông lúa, để đảm bảo tất cả bông lúa đều được nghiền nát. 
Những nhà khác có nhiều đàn ông thì việc này có thể thay phiên nhau mà làm, nhưng riêng nhà Lý Thanh Sơn thì công việc này đều dồn hết lên đầu Lý Thanh Sơn. 
Làm việc cả một ngày, cho nên trên vai của Lý Thanh Sơn đều đã bị sợi dây kéo cối đá siết đến đỏ ửng, chỉ hơi cử động một chút là cũng thấy đau. 
Liễu Ngư hái một ít lá gai và giã nát để đắp lên vết đỏ cho hắn, lại dùng khăn vải quấn quanh vai hắn: “Lát nữa ta sẽ nhét thêm chút bông vải vào và may thành một cái đệm dày, ngày mai khi kéo cối đá thì lót vào sẽ dễ chịu hơn.”
Chỗ đắp thuốc thảo dược mát lạnh, làm cho dễ chịu hơn rất nhiều, Lý Thanh Sơn cử động cánh tay, ngẩng đầu nhìn Liễu Ngư, hai mắt đều là ý cười: “Đều nghe em!”
Nụ cười trên gương mặt tuấn tú kia thật chói mắt, Liễu Ngư dời mắt, lấy một cái áo cộc tay sạch sẽ khác đưa cho Lý Thanh Sơn thay: “Ta thấy trên cây bên cạnh sân phơi có thể máng màn được, lát nữa ta sẽ tháo màn trong phòng chúng ta xuống mà máng lên cho huynh.”
Sau khi thay xong quần áo, Lý Thanh Sơn ngồi xuống, thuận thế kéo Liễu Ngư vào lòng: “Vậy còn em thì phải làm sao?”
Liễu Ngư đứng, còn Lý Thanh Sơn đang ngồi, trong tư thế này, chỉ cần Liễu Ngư hơi nhấc tay lên là có thể chạm vào cái đầu chú cún lớn của Lý Thanh Sơn, nhưng y nhịn xuống: “Ta ngủ chung với nãi nãi.”
Đã bao nhiêu ngày rồi không được ôm phu lang ngủ một giấc thật ngon, trong lòng Lý Thanh Sơn có chút chua xót, cái đầu to dụi vào bụng và eo của Liễu Ngư: “Làm sao bây giờ? Ta có chút nhịn không được rồi.”

Lý Thanh Sơn mang theo màn rời đi, còn Liễu Ngư vẫn ngồi ngẩn người ở mép giường. 
Vừa rồi…
Liễu Ngư nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình, nhớ lại những hình ảnh vừa rồi. Y bất ngờ ý thức được, hình như quan hệ giữa y và Lý Thanh Sơn có chút không giống trước kia. 
Điều này khiến Liễu Ngư có chút hoảng sợ. 
Từ sau khi gả đến đây, ban ngày trong nhà có Tùng Xuân Hoa, ban đêm Lý Thanh Sơn lại quấn lấy y. Đã rất nhiều ngày Liễu Ngư không được yên tĩnh ở chung với Quan lão thái gia mà nói chuyện phiếm với bà ấy. 
Quan lão thái thái phe phẩy quạt bồ đề, mà giúp quạt gió cho y, vẻ mặt hiền từ hỏi: “Gần đây, ở chung với cháu rể thế nào?”
Một câu hỏi khiến Liễu Ngư lại nhớ đến chuyện vừa mới xảy ra cách đây không lâu, y lập tức có chút ngượng ngùng, nhìn Quan lão thái thái mà lắp bắp nói: “Cũng… Cũng tạm ạ.”
Quan lão thái thái lập tức bật cười, dùng quạt bồ đề gõ nhẹ vào chóp mũi y: “Con…”
“Vậy ta hỏi con, con cảm thấy cháu rể là người như thế nào?”
“Hắn…” Liễu Ngư suy nghĩ một chút, khẽ cắn môi, mỉm cười nói: “Hắn là người tốt!”
Quan lão thái thái cười không khép miệng được. 
Liễu Ngư lại nói: “Con thật sự cảm thấy hắn là người tốt.”
Liễu Ngư ngồi dậy khỏi giường: “Hắn tốt bụng, hiếu thảo, lại chu đáo.”
“Vậy hắn đối xử với con thế nào?” Quan lão thái thái lại hỏi. 
“Hưm…” Liễu Ngư suy nghĩ một chút, thành thật đáp: “Hắn chưa từng lớn tiếng với con, tiền bạc đều đưa cho con quản lý.”
Liễu Ngư lại nhớ đến chuyện đánh nhau hôm đó, hai mắt sáng lên nhưng không chắc chắn mà nói: “Hắn sẽ bảo vệ cho con?”
Nụ cười của Quan lão thái thái càng thêm hiền hòa: “Trong mắt của cháu rể có con.”
Lòng của Liễu Ngư chùng xuống, cúi đầu nghịch tấm chiếu tre trên giường. 
“Trong lòng con nghĩ thế nào?” Quan lão thái thái lại hỏi. 
Liễu Ngư do dự một chút: “Con… con cũng không biết.”
Từ nhỏ y đã chứng kiến cuộc hôn nhân không mấy suôn sẻ của mẫu thân y, cũng từng thấy qua một số ca nhi mà có quen biết sau khi được gã về nhà chồng phải sống trong dáng vẻ khép nép.
Khi đó y đã nghĩ cả đời cũng không lấy chồng nhưng trời không chiều lòng người, y vẫn phải gả đi. 
Ban đầu lựa chọn gả cho Lý Thanh Sơn không gì khác là vì muốn có thể an cư lạc nghiệp ở đây. Sau khi thành thân, y dịu dàng hầu hạ là vì sợ Lý Thanh Sơn sẽ ném sắc mặt khó chịu với nãi nãi y. 
Nhưng những chuyện y lo lắng trước khi kết hôn đều không xảy ra, Lý Thanh Sơn đối xử với y rất tốt, bỗng nhiên y lại không biết nên làm thế nào. 
Ánh mắt của Quan lão thái hiền từ, mà phe phẩy quạt bồ đề nói: “Con còn nhỏ, sau này sẽ hiểu thôi.”
“Chỉ là có một điều, ngàn vạn lần đừng để chuyện trước kia mà che mờ mắt rồi khép kín trái tim mình.”
Liễu Ngư khẽ cười, do dự gật gật đầu. 
Nhưng trong lòng lại nghĩ, chút tình cảm cỏn con này có thể duy trì được bao lâu?
Con người phải luôn giữ cho mình tỉnh táo, với giữ vững trái tim mình thì mới có thể tránh được việc kết quả chỉ là một giấc mộng phù du mà thôi. 

Sau khi kéo cối đá ba ngày, số bông lúa này mới coi như là đã nghiền xong. 
Thừa lúc hôm nay trời có gió, tiếp tục dùng nĩa sàng sảy cho sạch sẽ, rồi thu gọn lại, mà cho thóc vào bao tải. 
Hạt trấu (hạt chưa phát triển đầy đủ) cũng được để riêng, nó có thể dùng để nhồi gối, đến lúc đó thì rửa sạch và phơi khô là có thể mang ra chợ bán, đều không lãng phí chút nào. 
Chín mẫu ruộng, Lý Thanh Sơn đếm số bao tải, ước tính một chút, thu hoạch được khoảng hai ngàn cân thóc. Nhưng thóc phải xát vỏ thì sẽ thành gạo tẻ (gạo kê) mới có thể ăn được, quy đổi ra thì chỉ có khoảng một ngàn hai trăm cân lương thực có thể ăn được. 
Ở triều Ngu thì thu thuế theo kiểu hai mươi thu một, thóc dễ bảo quản hơn gạo tẻ, cho nên nộp thuế lương thực đều là trực tiếp nộp thóc đã phơi khô, tính ra phải nộp khoảng một trăm cân thuế lương thực. Còn nửa mẫu ruộng bắt buộc phải trồng bông và gai, bông là mỗi mẫu nộp thuế bốn lạng, gai là mỗi mẫu ba cân. 
Tuy nhiên bây giờ hắn ước tính cũng chưa chắc chắn, còn phải đợi thôn trưởng đến cửa từng nhà, cầm theo cân lớn mà cân đo, sau đó đưa giấy tờ mà đóng dấu vân tay thì mới có thể mang lương thực đến huyện nha để nộp thuế. 
Nhưng trước mắt, \sau nhiều ngày làm việc cật lực thì cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi. 
Ngày hôm đó Tùng Xuân Hoa đã bắt con gà mái đẻ ít trứng kia mà làm thịt, lại lén lấy một ít thóc mới thu hoạch được mà cho vào cối giã, xay thành bột mì, làm thành bánh đắp xung quanh nồi sắt hầm gà. 
Thịt gà mềm nhừ, đầy đủ hương vị của thịt và nước sốt, còn nước súp thì đậm đà. Mặt trên của chiếc bánh được đắp ở nồi đã bị cháy, cắn một miếng giòn rụm thơm phức, nhưng ăn xuống một chút, thì bánh lại mềm mại và mịn màng. Khi ăn đến phần bánh ngấm nước súp ở dưới đáy nồi, hương vị lại khác hẳn, bánh có mùi thơm của rau củ, ăn vào mềm mềm nhưng lại rất dai. Tóm lại, hương vị vô cùng phong phú. 
Cả nhà đều ăn đến no nê thỏa mãn, Tùng Xuân Hoa còn có chút chưa đã thèm, hào phóng nói: “Chờ nộp thuế lương thực xong, chúng ta sẽ ăn một bữa no nê!”
Bây giờ còn chưa dám, sợ ảnh hưởng đến số lượng thuế lương thực, muốn ăn chút lương thực mới cũng phải lén lút. 
Lý Thanh Sơn và Liễu Ngư nghe thấy những lời này thì nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra nụ cười nhàn nhạt, đó là niềm vui của một mùa màng bội thu sau những ngày tháng vất vả.
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận