Sau Khi Bị Bắt Gả Cho Đồ Tể
Chương 8
“Thanh Sơn, Thanh Sơn, con… Con nghe bá bá nói…”
Lý Thanh Sơn thấy mẫu thân hắn và phu lang bị người ta ức hiếp, lúc này tức giận đến mức sắp phát điên rồi, làm gì mà còn quan tâm ông ta là bá bá hay không bá bá chứ, dùng liềm chém ông ta trước tiên.
Sau đó cho ba người con dâu của Hà thị ở Trần gia mỗi người một cước, sau khi kéo người ra, liếc mắt nhìn mẫu thân hắn, phu lang và Quan lão thái thái, lập tức xoay người túm lấy cổ áo của Trần Đại mà đấm một quyền vào mặt gã ta: “Này thì không quản xong người trong nhà này!”
Tất nhiên Trần Nhị và Trần Tam không thể trơ mắt nhìn Trần Đại bị đánh, cho nên đều xông lên.
Cuộc ẩu đả của những người đàn ông không giống với việc người trong nhà đùa giỡn vụn vặt như ta vỗ ngươi một cái, ngươi nhéo ta lại một cái, mỗi một quyền một cước rơi xuống người đều phát ra những tiếng huỳnh huỵch nặng nề.
Lý Thanh Sơn đánh nhau vừa dữ vừa tàn nhẫn, chỉ một mình mà đối phó với ba người đàn ông của Trần gia cũng không hề kém cạnh.
Hà thị vẫn còn bị Tùng Xuân Hoa đè dưới người, còn ba người con dâu của Trần gia thì chưa từng chứng kiến Lý Thanh Sơn đánh nhau một cách liều mạng như thế này, vì vậy trong nháy mắt đều bị dọa đến ngây người.
Chờ đến khi hoàn hồn lại, cũng chẳng ai còn tâm trí đâu mà quan tâm Hà thị nữa, đều muốn xông lên giúp đỡ chồng mình.
Liễu Ngư thấy các nàng ta muốn đi bắt Lý Thanh Sơn, theo bản năng mà một tay túm tóc một người. (App TYT)
Rất nhanh, cả nhà Lý đại bá đều nhận được tin mà lập tức chạy tới.
Khi Lý đại bá đến xem thì thấy lão Trần Đầu còn đang ôm đùi, Lý Thanh Giang và Lý Thanh Hà đều đi giúp Lý Thanh Sơn, đại bá mẫu Lưu Quế Anh túm tóc đám người Trần gia mà ấn ngã xuống đất: “Con mụ ác độc này, bà còn dám đến bắt nạt nhà ta rồi!”
Đại tẩu Lâm thị và nhị tẩu Đồng Ca Nhi cũng là người nóng tính, cho nên mỗi người túm lấy một người mà đánh.
Trong tay Liễu Ngư lập tức trống không, Lý Nhạc Dung chạy tới giúp y chỉnh lại y phục và tóc tai, lo lắng hỏi: “Liễu Ngư ca ca, huynh không sao chứ?”
Liễu Ngư vẫn còn ngơ ngác, sau khi hoàn hồn lại thì việc đầu tiên là đi xem Quan lão thái thái, thấy Quan lão thái thái ngồi đó mà xua xua tay ra hiệu với y là không sao.
Thì Liễu Ngư mới thở phào nhẹ nhõm, đợi đến khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, ngay lập tức đứng dậy xông tới mà đạp mạnh vào Hà thị mấy cái, hung hăng trút giận trong lòng một phen.
Người trong thôn thấy mọi chuyện càng lúc càng lớn, thì đều vội vàng chạy tới can ngăn.
Dần dần, trận ẩu đả này cũng coi như dừng lại.
Những người đàn ông của Trần gia đều bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, thậm chí Trần Đại còn bị đánh đến rụng một cái răng, còn đám người phụ nữ thì tóc tai rũ rượi mà ôm lấy chồng mình khóc lóc.
Hà thị lại càng khóc lóc thảm thiết: “Giết người rồi, giết người rồi, cả nhà chúng ta sắp bị đánh chết rồi…”
“Ngươi còn nói nữa?” Lưu Quế Anh quát lớn một tiếng.
Hà thị lại còn bắt đầu khóc lóc om sòm: “Ta liều mạng với ngươi!”
Mọi người vội vàng kéo lại.
“Đủ rồi!” Trưởng thôn Ngô Chính Thuận tức giận mà quát lớn một tiếng: “Hà thị, chuyện này vốn dĩ là ngươi sai trước.”
Trên đường đến đây ông đã nghe người báo tin kể lại ngọn nguồn câu chuyện, Hà thị này thật sự là vô lý ngang ngược, nói ra thì trận đòn này cũng là đáng đời.
Ngô Chính Thuận ngồi xổm xuống xem xét vết thương của lão Trần Đầu, cũng may Lý Thanh Sơn là người biết chừng mực, dùng là sống lưng của cái liềm, cho nên vết thương không tính là nặng, không có gì đáng ngại, ông nói: “Đánh cũng đánh rồi, tức giận cũng trút rồi, chuyện này coi như xong đi, đều là người trong thôn, làm vậy thì còn ra thể thống gì nữa.”
Hà thị vừa nghe thấy: “Vậy sao được? Trưởng thôn ngài xem, người nhà ta đều bị đánh thành cái dạng gì rồi kìa! Bồi thường tiền, người Lý gia chắc chắn phải bồi thường tiền!”
“Đủ rồi!” Lão Trần Đầu quát lớn một tiếng, lúc cha Lý Thanh Sơn còn sống cũng từng mời ông ta uống rượu, thế nhưng chỉ trong nháy mắt mà hai nhà bắt đầu đánh nhau rồi, đã xảy chuyện gì nữa đây, ông ta rất xấu hổ mà nói với trưởng thôn: “Chuyện này là nhà ta có lỗi trước, ta không sao, không cần phải bồi thường.”
Trưởng thôn quay sang nhìn Lý Thanh Sơn, bảo hắn tỏ rõ thái độ.
Lý Thanh Sơn nhìn mẫu thân và phu lang của hắn đều không có chuyện gì, lúc này mới trầm mặt mà nói với Trần gia: “Cút! Đừng có ở trên đất nhà ta!”
…
Một trò khôi hài cuối cùng cũng dừng lại, ngoại trừ cả nhà Lý đại bá ra, thì những người xem náo nhiệt và can ngăn đều giải tán. Dù sao thì vào lúc này thu hoạch ngũ cốc vẫn là quan trọng nhất.
Mẫu thân hắn với nãi nãi của y có đại bá mẫu và các tẩu tẩu đang an ủi.
Lý Thanh Sơn đặt xuống một bó lúa đã được cột lại, đỡ Liễu Ngư lên, bảo y ngồi lên trên, hỏi y: “Em không sao chứ?”
Thật ra hắn rất phiền muộn, Liễu Ngư mới gả vào đã để y gặp phải chuyện như vậy, cũng không biết dáng vẻ hung dữ vừa rồi của hắn có dọa y sợ hay không.
“Không sao!” Lúc này đầu óc của Liễu Ngư vẫn còn choáng váng, y vậy mà lại đánh người: “Ta… Ta… Ta cảm thấy rất hả giận!”
Lý Thanh Sơn có chút ngạc nhiên, mà nghe y nói: “Trước đây khi ta bị người khác bắt nạt, sợ mang đến phiền phức cho nãi nãi, vì thế mà luôn nhẫn nhục chịu đựng.”
“Nhưng trong lòng thật sự rất uất ức, nửa đêm nhớ lại vẫn tức giận không thôi. Hôm nay ta mới biết được có tức giận thì phải bộc phát ra ngay lúc đó, mà hung hăng đánh kẻ bắt nạt mình một trận, thì ra lại hả giận như vậy!”
Mặc dù sau đó y sẽ tìm cách trả thù lại nhưng mà lén lén lút lút làm như vậy thì chung quy sẽ không hả giận bằng như vậy.
Đây là lần đầu tiên phu lang nói với hắn nhiều lời như vậy, con người cũng khác hẳn ngày thường, lại còn sinh động và hoạt bát hơn rất nhiều.
Lý Thanh Sơn nhịn không được mà bật cười, nắm lấy hai tay của Liễu Ngư rồi nói: “Sau này, bất kể là ai bắt nạt em, ta đều sẽ thay em ra mặt.”
Hai mắt Liễu Ngư sáng lấp lánh, còn đang chìm đắm trong cảm giác vui sướng khi đánh nhau vừa rồi, cho nên khi nghe vậy thì lập tức gật đầu.
Hai người nhìn nhau mà mỉm cười, Lý Thanh Sơn nhìn dáng vẻ hai mắt sáng long lanh của phu lang, thì dường như sợi dây trong lòng bị ai đó khẽ gảy.
...
Để phòng ngừa người của Trần gia lợi dụng lúc Lý Thanh Sơn không có ở đây mà đến gây chuyện, Lý Thanh Hà ở lại ruộng trông coi, Lý Thanh Sơn bắt đầu chất lúa lên xe bò rồi kéo về nhà.
Trong chuyến cuối cùng, Liễu Ngư giúp Lý Thanh Sơn thu dọn chiếu cói và chăn đệm cũ. Đêm nay, Lý Thanh Sơn phải ngủ lại trên ruộng, việc này cũng không phải là để đề phòng Trần gia, mà là lúc thu hoạch mùa xuân hay mùa thu thì nhà nào trong thôn cũng đều như vậy.
“Sau khi em ăn xong rồi thì mang đến cho ta sau, ta tranh thủ lúc này mà làm thêm một lát nữa.”
Lúc này sắc trời đã rất muộn, nhưng hôm nay là ngày mười ba cho nên ánh trăng sáng, vì vậy ban đêm cũng có thể nhìn rõ ràng, một chút cũng không ảnh hưởng đến việc đồng áng.
Liễu Ngư gật gật đầu.
Lý Thanh Sơn giúp y chỉnh lại tóc mai của mình, sau đó mới xuống ruộng.
Lúc này chuyện Lý gia và Trần gia đánh nhau đã truyền khắp cả thôn, nhị gia gia của Lý Thanh Sơn sau khi nhận được tin thì tức giận đến mức mà đích thân tìm tới tận Trần gia, chỉ vào mũi lão Trần Đầu mà mắng.
“Năm đó ông nội ngươi bị đuổi ra khỏi nhà, có thể bén rễ ở thôn Đào Nguyên đều là nhờ có Lý gia chúng ta, đến đời của ngươi thì hay rồi, vậy mà lại đi bắt nạt người của Lý gia chúng ta! Ngươi thật sự cho rằng Lý gia chúng ta không có ai sao?”
“Thời Thành chỉ có một đứa con trai là Thanh Sơn này, ngươi có bắt nạt ai thì cũng không thể bắt nạt nó!”
Một câu nói thẳng này khiến lão Trần xấu hổ không thôi, tự tát vào mặt mình và thề rằng sau này sẽ dạy dỗ Hà thị thật tốt.
Liễu Ngư dẫm ánh trăng mà đi đưa cơm cho Lý Thanh Sơn, trời cũng đã muộn như vậy, vì vậy mà Tùng Xuân Hoa không yên tâm nên cũng đi theo.
Nhưng khi đến ruộng rồi thì tự nhiên bà kiếm cớ chuồn mất, để cho đôi vợ chồng son mới cưới nói vài câu riêng tư.
Liễu Ngư mở nắp giỏ thức ăn đặt xuống đất, bày thức ăn lên trên: “Hôm nay muộn quá, chỉ làm một món thôi.”
Sau khi Lý Thanh Sơn rửa tay bằng nước trong túi nước, dùng khăn Liễu Ngư mang theo mà lau, sau đó cầm lấy đũa mà gắp một miếng đậu đũa bỏ vào miệng: “Ngon!”
Đậu đũa được xào chín, bên ngoài đều đã săn lại, nhưng khi ăn vào thì mềm mềm, còn bên trong cũng rất đậm đà hương vị, cho nên có vị rất ngon.
Liễu Ngư khẽ cười, đứng dậy giúp Lý Thanh Sơn trải chăn đệm, đợi đến khi trải xong thì không nói gì nữa, mà ôm đầu gối yên lặng ngồi trên chăn, cúi đầu nghịch ngợm rễ lúa trên mặt đất.
Cảnh tượng này yên tĩnh mà tốt đẹp, khiến trái tim Lý Thanh Sơn cũng trở nên mềm mại.
Hắn nhanh chóng quét sạch cơm, sau đó đứng dậy mà ngồi xuống cạnh Liễu Ngư: “Mệt không?”
“Cũng được.” Liễu Ngư nghiêng đầu nhìn Lý Thanh Sơn một cái, sau đó lại cúi đầu, tiếp tục nghịch rễ lúa trên mặt đất.
Lý Thanh Sơn cúi đầu nhìn một lúc, chậm rãi đưa tay nắm lấy bàn tay đang nghịch rễ lúa của Liễu Ngư: “Hôm nay, ta có nói sau này sẽ thay em ra mặt là thật lòng.”
Vào khoảnh khắc đó, lúc Lý Thanh Sơn vừa nói ra câu này, Liễu Ngư đã tin.
Nhưng trong vài giây ngắn ngủi thì Liễu Ngư đã nhanh chóng tỉnh táo lại, thậm chí ngay cả cha mẹ ruột cũng không thể dựa dẫm, tình cảm nhỏ nhoi giữa phu phucó thể chống đỡ được bao lâu chứ?
Nhưng bây giờ, Liễu Ngư vẫn khẽ cười mà nhẹ nhàng gật đầu.
Quả nhiên, Lý Thanh Sơn rất vui vẻ nắm chặt tay Liễu Ngư, sau đó ngẩng đầu nhìn sao trời một cách vui vẻ.
Hai ngày sau, người của Trần gia không còn gây chuyện nữa, chuyện này coi như là đã lật sang trang mới.
Chín mẫu ruộng lúa và nửa mẫu ruộng bông của nhà Lý Thanh Sơn đều đã thu hoạch xong.
Ngoại trừ Quan lão thái thái ở nhà tuốt lúa thì ba người còn lại đều xuống ruộng giúp đỡ nhà Lý đại bá.
Sau hơn hai ngày làm việc từ sáng sớm đến tối muộn, việc quan trọng nhất của mùa thu hoạch là gặt lúa thì cuối cùng cũng đã hoàn thành.
Tuy nhiên, sau đó cũng không được nhàn rỗi, cày bừa đất, bón phân và gieo hạt lúa để trồng mùa đông, tất cả đều là công việc cần làm.
Nhưng những việc này đều không cần Liễu Ngư phải xuống ruộng nữa, cày bừa đất thì có xe cày, gieo hạt lúa cũng có xe gieo hạt, phân bón lúc này dùng đều là phân đã được ủ từ sau khi thu hoạch mùa xuân, vì vậy một mình Lý Thanh Sơn có thể làm được.
Trước mắt, công việc của Liễu Ngư là đập lúa, có nghĩa là đập bông lúa từ trên cây lúa xuống.
Trước đó Quan lão thái thái đã ở nhà làm được mấy ngày rồi, nhưng vì chín mẫu ruộng lúa, cho nên trong thời gian ngắn thì làm sao mà tuốt hết cho được.
Quan lão thái thái, Tùng Xuân Hoa và Liễu Ngư ngồi trong sân tuốt lúa.
Sau khi thu hoạch xong lương thực thì đã trút bỏ được một mối lo trong lòng, cho nên ba người đều rất vui vẻ.
“Chờ mua heo con về, thì số rơm rạ này được nghiền nát là có thể cho heo ăn rồi.” Tùng Xuân Hoa vừa làm vừa nói.
Đối với người nông dân mà nói, rơm rạ cũng được xem là thứ tốt, có thể ủ phân bón cho ruộng, có thể cho gia súc ăn, có thể dùng để lót đồ, còn có thể đan thành mành rơm, làm chiếu cói, dư ra còn có thể bán lấy tiền, công dụng rất nhiều.
Quan lão thái thái và Tùng Xuân Hoa cứ ngươi một câu ta một lời mà thảo luận chuyện sau này trong nhà, Liễu Ngư ngồi yên lặng mà lắng nghe.
Không biết qua bao lâu thì Lý Thanh Sơn đẩy cửa đi vào sau khi làm việc cả ngày trên đồng.
Liễu Ngư ngẩng đầu, lộ ra nụ cười nhàn nhạt với hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận