Sau Khi Bị Bắt Gả Cho Đồ Tể
Chương 10
Mấy ngày trước mệt đến lả người, khi ấy Lý Thanh Sơn còn nghĩ rằng sẽ đợi mọi việc xong xuôi là hắn sẽ nghỉ ngơi cả ngày mà không làm gì cả. Nhưng đến ngày hôm nay thì lại không thể ngồi yên được nữa, sáng sớm đã xuống chân núi mà nhặt hai bó củi.
Củi lúc này là dễ kiếm nhất, chẳng cần phải vào rừng sâu để đốn cây, chỉ cần ở chân núi là có thể nhặt được cành khô. Phu lang và nãi nãi đều là người ơhương nam, e rằng sẽ không chịu nổi cái lạnh phương bắc, cho nên vào mùa đông phải đốt lò để sưởi ấm cho nhà cửa một chút, vì vậy bây giờ đã phải bắt đầu tích trữ củi đốt cho mùa đông rồi.
Sau mùa thu hoạch, những thứ trên núi cũng sắp chín rộ. Sau bữa sáng, Lý Thanh Sơn muốn lên núi dạo quanh, vì vậy mà hỏi Liễu Ngư: “Em có đi không?”
Mỗi khi hắn nói chuyện với Liễu Ngư thì luôn thích quỳ gối xuống để nhìn thẳng vào mắt y, đôi mắt tràn ngập ý cười, giọng điệu còn mang chút vị ngọt ngào dỗ dành.
Liễu Ngư mỉm cười mà gật đầu.
Lý Thanh Sơn chọn một cái gùi nhỏ hơn cho y mang, còn hắn thì đeo cái gùi to nhất nhà, lại còn mang theo một vài dụng cụ.
Tùng Xuân Hoa và Quan lão thái thái cũng khóa cửa đi theo ra ngoài, hai bà định xuống chân núi để nhặt củi, cũng cắt một ít cỏ cho heo về để tích trữ, đợi đến khi ôm heo con về thì sẽ có cái mà cho nó ăn.
Đường lên núi không dễ đi cho lắm, những nhà khác trong thôn có nhiều ruộng đất, lúc này hầu hết vẫn đang bận rộn với công việc đồng áng, vì vậy trên đường chẳng có mấy người, cho nên Lý Thanh Sơn đã dứt khoát nắm tay Liễu Ngư.
Lòng bàn tay của hắn to và ấm áp, mang lại cho người ta cảm giác rất yên tâm, cho nên Liễu Ngư ngoan ngoãn mà để mặc hắn nắm.
Bây giờ đã bước vào cuối thu, cho nên khắp núi đồi đều tràn ngập lá vàng rụng. Nhìn xa xa, mặc dù có vẻ tiêu điều, nhưng phong cảnh vẫn rất đẹp. (App TYT)
Trái cây cũng rất nhiều.
Quả dại phương nam và phương bắc khác nhau rất nhiều, nhưng kể từ khi kết hôn, Lý Thanh Sơn đã không ít lần hái quả dại về nhà, giờ đây Liễu Ngư đã có thể nhận ra khá nhiều loại rồi.
Dọc đường đi đã hái được không ít quả sơn trà, quả mâm xôi và mận ôtô, đây đều là những loại quả có thể ăn ngay sau khi hái.
Còn như quả lê rừng, hồng dại và táo gai, đều phải đợi đến khi sương xuống, thì chúng sẽ mềm và ngọt hơn lúc ấy mới có thể hái ăn được.
“Nghỉ một lát đi.” Lý Thanh Sơn lấy từ trong gùi của hắn ra một tấm vải bố để trải xuống đất, bảo Liễu Ngư ngồi xuống.
Còn hắn thì bắt đầu đào một cái hố trên mặt đất.
Liễu Ngư không hiểu mà lên tiếng hỏi hắn: “Huynh đang làm gì vậy?”
Lý Thanh Sơn cười đáp: “Đào một cái bẫy, xem có thể bắt được gà rừng hay không.”
Đây đều là những kỹ năng mà phụ thân hắn dạy hắn khi còn nhỏ, nếu như bây giờ phụ thân của hắn vẫn còn sống thì có lẽ giờ đây hắn đã kế thừa nghề nghiệp của phụ thân mà trở thành một thợ săn rồi. Nhưng phụ thân của hắn đã gặp chuyện, vì vậy mà việc săn bắn đã trở thành một gai trong lòng của mẫu thân hắn, cho nên hắn không thể trở thành thợ săn được. Bình thường thì nhiều lắm là hắn chỉ đặt vài cái bẫy để bắt gà rừng hoặc thỏ rừng, cho nên hắn chưa bao giờ vào trong rừng sâu.
Sau khi Liễu Ngư nghe xong, không hiểu sao mà trong lòng lại cảm thấy buồn bã, y an ủi Lý Thanh Sơn mà lên tiếng: “Cha ở trên trời mà nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của huynh, chắc hẳn sẽ rất vui mừng.”
Đã không để bản thân bị ảnh hưởng bởi nỗi tủi thân vì mất phụ thân từ nhỏ, con người vẫn luôn ấm áp, trên người toát ra một luồng nghị lực mạnh mẽ và có chí tiến thủ mãnh liệt, khiến cho người ta cảm thấy mọi thứ đều có hy vọng.
Lý Thanh Sơn mỉm cười, thật ra hắn cũng rất muốn biết về quá khứ của phu lang, nhưng hắn hiểu rằng bây giờ phu lang vẫn chưa muốn nói với hắn. Tuy nhiên, không sao cả, hắn có thể đợi, đợi đến ngày phu lang có thể mở lòng mà sẵn sàng nói ra những suy nghĩ trong lòng của mình.
Lý Thanh Sơn đào xong cái bẫy thì ngay lập tức dẫn Liễu Ngư đi nhặt hạt dẻ và quả óc chó.
Cây hạt dẻ và cây óc chó* đều mọc rất cao, rất khó để hái trực tiếp, nhưng cũng may là khi chúng chín sẽ tự rụng xuống từ trên cây.
(* Nguyên văn 核桃树: cây hạch đào; hoặc cây óc chó.)
Chỉ cần bới tìm xung quanh trong đám bụi cỏ và lá khô thì có thể nhặt được không ít.
Một buổi sáng trôi qua, cái gùi lớn của Lý Thanh Sơn đã gần như đầy ắp. Giờ đây trong khu vực này đã rất khó để tìm thấy hạt dẻ và hạt óc chó trên mặt đất nữa, vì cũng đã đến giờ ăn trưa, cho nên hai người bèn quay về nhà.
Đường lên núi đã khó đi thì đường xuống núi lại càng khó hơn. Lý Thanh Sơn tháo cái gùi nhỏ của Liễu Ngư xuống mà cầm trong tay, còn tay kia thì nắm chặt tay Liễu Ngư mà đi xuống núi.
Khi về đến nhà, Quan lão thái thái và Tùng Xuân Hoa đã chuẩn bị xong cơm nước từ lâu, nhưng hai người bọn họ vẫn chưa ăn mà là đang chải rơm để chuẩn bị làm mành rơm trong khi chờ bọn họ về.
“Ôi, nhặt được nhiều thứ thế!” Tùng Xuân Hoa có chút ngạc nhiên, mặc dù những năm trước cũng nhặt được, nhưng không có năm nào có thể nhặt được nhiều như vậy.
“Năm nay hạt dẻ có vẻ chín sớm, rơi trên mặt đất rất nhiều.” Lý Thanh Sơn nói: “Trên núi chẳng có mấy ai.”
Lần này họ có thể coi là rất may mắn khi tranh thủ lúc người trong thôn vẫn còn đang bận rộn thu dọn lúa mà nhặt được một mẻ lớn, qua vài ngày nữa thì e rằng sẽ chẳng nhặt được thứ gì nữa.
Tùng Xuân Hoa rất vui mừng, mặc dù hạt dẻ và hạt óc chó dại trong núi không to bằng những loại được nhà người khác trồng trong vườn, cho nên sẽ không bán được giá cao, nhưng cả một cái gùi lớn như thế này thì tính ra cũng đáng giá không ít tiền đấy.
Khi đúng lúc mặt trời đứng bóng, Liễu Ngư lấy tấm vải bố mà trải ra trên mặt đất, sau đó bảo Lý Thanh Sơn đổ hết những hạt dẻ và hạt óc chó đã nhặt được mà cho xuống đất, rồi rải đều ra để phơi nắng.
Vào mùa thu hoạch, trong sân nhà phơi khô đủ thứ.
Có ớt xanh nhỏ, cà tím khô, đậu đũa và dưa leo thái lát, tất cả đều được phơi thành rau khô, để chuẩn bị cho mùa đông.
Những thứ này đều được trồng ở hậu viện và trong vườn rau trước cửa nhà, ngoài ra còn trồng bắp cải và củ cải trên ruộng, đợi đến khi sương xuống sẽ hái về, mà cất vào trong hầm rau củ, như vậy là đủ dùng qua mùa đông rồi.
Sau khi ăn cơm xong, Lý Thanh Sơn với Liễu Ngư giúp Tùng Xuân Hoa và Quan lão thái thái chải rơm.
Tùng Xuân Hoa vừa làm vừa trò chuyện: “Trong nhà còn có một tấm vải bông trắng mà lúc trước ta đã dệt rồi, qua hai ngày nữa hãy dùng hai đồng mà đưa đến chỗ thợ nhuộm và nhờ họ nhuộm giúp, may cho nãi nãi con hai bộ áo mùa đông.”
Liễu Ngư và Quan lão thái bây giờ cũng có quần áo mùa đông nhưng hôm đó Tùng Xuân Hoa đã nhìn thấy áo của Quan lão thái, rất mỏng manh, e rằng không chịu nổi trời đông giá rét của phủ Thanh Châu.
Nửa mẫu ruộng trong nhà trồng bông, sau khi tách hạt được hơn mười cân bông vải. Bông được bán trên thị trường thì được sáu mươi văn một cân, một mẫu ruộng trồng bông có thể mang lại lợi nhuận tương đương với ba mẫu ruộng lúa.
Nhưng triều đình không cho phép trồng nhiều, cứ mười mẫu ruộng mới được trồng nửa mẫu bông, điều này thể hiện rõ lợi thế của việc có nhiều ruộng. Nếu có thể trồng được hai mẫu ruộng bông thì sẽ trở nên giàu có.
Số bông vải thu hoạch được từ ruộng năm nay, Tùng Xuân Hoa không định bán nữa, bà và Thanh Sơn còn áo bông cũ cho nên có thể đối phó được, nhưng hai bà cháu kia thì không thể, vì vậy phải may cho họ bộ dày dặn hơn, để qua mùa đông cho tốt.
“Còn về phần Ngư ca nhi của nhà ta.” Tùng Xuân Hoa cười nói: “Thì đang trong độ tuổi còn trẻ như vậy, là lúc tràn đầy sức sống nhất, đợi đến ngày lên huyện nộp thuế lương thực xong, nương sẽ dẫn con đến hiệu vải để chọn một tấm vải đẹp.”
“Con... Con không cần đâu.” Vào mùa đông phải mặc áo vải bông, thế nhưng vải bông ở hiệu vải phải bán mười mấy văn một thước, thật sự là rất đắt. Người Lý gia chịu đặt mua cho nãi nãi của y là y đã thấy thỏa mãn lắm rồi. Phải tiết kiệm cho cuộc sống sau này nữa, vì vậy y thế nào cũng có thể chịu đựng được.
“Sao lại không cần?” Tùng Xuân Hoa nói: “Thợ nhuộm trong thôn chỉ có thể nhuộm màu xanh và màu nâu, ta và nãi nãi con cũng lớn tuổi rồi cho nên không sao, về phần con thì vẫn còn trẻ mà!”
Ngay khi vừa nói xong, Tùng Xuân Hoa lập tức liếc nhìn Lý Thanh Sơn như trêu ghẹo: “Phải mặc cái gì đó sáng sủa một chút, để cho đẹp!”
Ý trêu ghẹo quá rõ ràng, khiến Liễu Ngư ngượng ngùng mà cúi đầu xuống.
Lý Thanh Sơn mỉm cười nhìn phu lang, trong lòng nghĩ quả thật là trắng trẻo thật.
Khi cái nóng gay gắt nhất của buổi trưa đã qua, Lý Thanh Sơn lại cầm vợt xuống sông mà vớt bùn.
Để làm phân bón cho ruộng được màu mỡ thì phải trộn bùn sông, rơm rạ, phân và nước tiểu, cỏ xanh được ủ lên men đầy đủ, những thứ này thường là phải chuẩn bị trước.
Ví dụ như lần này thì phân bón mà dùng cho lúc đã gặt lúa xong là đều do hắn chuẩn bị sau thu hoạch mùa xuân. Tất nhiên, năm mẫu ruộng hoang mà Liễu Ngư được chia lúc đó chỉ bón bùn sông lại là chuyện bất đắc dĩ, bởi vì vào thu hoạch mùa xuân, hắn chỉ chuẩn bị phân cho mười mẫu đất, vì vậy phân không đủ, đương nhiên phải ưu tiên cho ruộng có thể sản xuất nhiều lương thực hơn.
Vào mùa đông thì nhiệt độ sẽ trở nên thấp, do vậy quá trình lên men sẽ chậm, sau khi mùa đông đến thì dòng sông sẽ đóng băng trong một thời dài, cho nên phân bón cần dùng sau khi thu hoạch lúa vào năm sau là phải được bắt đầu chuẩn bị ngay từ bây giờ.
Những nhà khác có nhiều đàn ông cho nên công việc nặng nhọc đều có thể luân phiên thay nhau mà làm, còn Lý gia thì mọi việc nặng đều đổ dồn lên đầu một mình Lý Thanh Sơn. Ngoại trừ mấy ngày đầu sau khi kết hôn thì Liễu Ngư chưa thấy ngày nào hắn được rảnh rỗi.
“Dạo này mệt mỏi như vậy, hôm nay nghỉ ngơi một chút đi.” Liễu Ngư ngập ngừng nói.
Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Lý Thanh Sơn đưa tay khẽ vuốt chóp mũi Liễu Ngư, mỉm cười rồi mới nói: “Trên sông chỉ có hai chiếc thuyền, cho nên đợi đến khi mọi người đều bận rộn xong việc lúa thì lúc đó muốn dùng thuyền là phải xem vào may mắn. Vẫn là làm xong sớm thì sớm yên tâm, đợi đến khi trưởng thôn cân lúa và tính thuế xong, thì đến lúc đó phải nộp thuế rồi, khi ấy ta có thể lập tức đi ra ngoài làm công rồi.”
Thấy hắn đã có tính toán trong lòng, Liễu Ngư không nói gì nữa, tìm một cái áo cộc tay để thuận tiện cho việc đi làm và giúp hắn thay.
Lý Thanh Sơn rất thích cảm giác được phu lang giúp hắn chuẩn bị những việc vặt hằng ngày này, trong lòng mềm mại và ấm áp.
Liễu Ngư giúp hắn cài xong chiếc cúc cuối cùng rồi lại kéo thẳng áo, khi ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt tràn ngập ý cười dịu dàng.
Liễu Ngư không tự nhiên mà nhìn một chút rồi lại dời mắt đi, xoay người định đi ra ngoài thị lại bị Lý Thanh Sơn một tay kéo vào lòng, sau đó ôm lấy chân y mà nhấc bổng lên.
“Làm... Làm gì vậy?” trong lòng Liễu Ngư có chút hoảng loạn, không dám đối mặt với Lý Thanh Sơn, vì vậy ánh mắt lảng tránh.
“Chỉ là muốn ôm em thôi!” Lý Thanh Sơn ngẩng đầu lên, cả gương mặt đều là ý cười.
Đây, đây là lý do gì chứ, Liễu Ngư nghĩ thầm.
Nhưng tay vẫn ôm lấy cổ Lý Thanh Sơn, mà ngoan ngoãn để mặc hắn ôm.
......
Sau khi đưa Lý Thanh Sơn ra cửa, trước tiên Liễu Ngư lật mặt tất cả những thứ đang phơi trong sân, rồi sau đó lấy ra một nửa số quả dại đã hái được, mang đến nhà Lý đại bá.
Lý Nhạc Dung rất vui vẻ, mà rửa một quả mận, rồi cắn ngay một miếng, sau đó ánh mắt lập tức sáng lên: “Liễu Ngư ca ca, đây là hái ở đâu vậy? Ngọt quá.”
Liễu Ngư mỉm cười, bỗng nhiên cảm thấy người kia có vẻ hơi lợi hại, ngay cả quả trên cây nào ngon hắn cũng biết.
Sau khi Liễu Ngư về nhà thì trước tiên y lại lật mặt tất cả những thứ đang phơi trong sân, sau đó lại giúp Quan lão thái thái và Tùng Xuân Hoa chải rơm, tấm mành rơm được đan ra là khi trời lạnh mà treo lên xà cửa để chắn gió, vì vậy không thể cẩu thả được.
Chỉ là chưa được bao lâu, bầu trời chợt trở nên u ám, xám xịt, nhìn có vẻ như sắp mưa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận