Người nhà họ Mộ hoàn toàn tê liệt ngồi bệt xuống đất, họ vẫn còn gào lên: "Không thể nào! Đây không phải là sự thật!"
Nhưng không còn ai tin họ nữa.
Giang Vãn đột ngột gập quyển nhật ký lại, nước mắt lăn dài trên má.
Cô ấy nhìn Mộ Bạch, giọng nói lạnh băng: "Đám cưới này, không kết nữa."
Toàn trường im lặng trong giây lát, ngay sau đó bùng nổ tiếng vỗ tay và reo hò như sấm dậy.
Bình luận trên livestream chạy nhanh hơn nữa: "Làm tốt lắm!"
"Tôi thật sự muốn khóc c.h.ế.t mất! Tiểu thư thật giả gì chứ! Họ đang hỗ trợ lẫn nhau đấy!"
Mộ Bạch ngã ngồi bệt xuống đất, gào thét khản cả giọng: "Giang Khương cô ta đã c.h.ế.t rồi! Cô còn làm thế vì cô ta làm gì!"
"Tuy bây giờ tài lực nhà họ Mộ không bằng nhà họ Giang, nhưng..."
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Hắn nói rồi, vừa lăn vừa bò đến chân mẹ tôi, nói: "Nhưng nếu hai nhà liên hôn! Nhà họ Giang ít nhất kiếm được năm trăm triệu tệ đó!"
"Các người cứ để Giang Vãn làm loạn như vậy, không cần tiền nữa à!"
Mặt mẹ tôi đỏ bừng bừng, giơ tay lên tát cho hắn một bạt tai: "Mày câm ngay cho tao!"
Mẹ khóc nức nở, chỉ vào người nhà họ Mộ quát: "Trước đây nếu không phải các người gài bẫy Giang Khương! Lừa chúng tôi nói Giang Khương đang thèm khát đồ của Vãn Vãn! Thì làm sao chúng tôi lại đối xử với con bé như vậy!"
"Làm sao chúng tôi lại đuổi con đi chứ... Giang Khương của mẹ... con chắc là đau lắm..."
Tôi biết, mẹ cũng hối hận rồi.
Nhưng tôi c.h.ế.t rồi, tôi không thể ôm mẹ được nữa.
Giang Vãn đi đến trước mặt mẹ, nói: "Mẹ, Giang Khương chưa bao giờ thèm khát bất cứ thứ gì của con, bởi vì, cô ấy còn giàu hơn con!"
Nói rồi, cô ấy đưa tay ra, lộ ra lớp chai sạn trên tay, nói: "Giang Khương nói không sai, nếu để cô ấy chạm vào lớp chai sạn trên tay con, con nhất định sẽ tự ti."
"Cô ấy chỉ là không giỏi thể hiện, cô ấy không phải không có tình yêu thương."
"Vô số đêm, con đều hối hận, hối hận vì sao ngày sinh nhật đó, con đã không đứng ra nói đỡ cho cô ấy vài lời, dù chỉ một câu..."
"Vãn Vãn..." Mẹ đau lòng muốn nắm lấy tay cô ấy, nhưng cô ấy né tránh.
Cô ấy nói tiếp: "Con lớn lên ở nông thôn, nhút nhát sợ sệt, nếu không phải Giang Khương, có lẽ con đã sớm bị Mộ Bạch..."
"Cho nên, bây giờ con phải đứng lên, con muốn Giang Khương được minh oan!"
Vừa dứt lời, bố tôi đạp cho Mộ Bạch đang quỳ dưới đất một cái: "Vô lý!"
Mộ Bạch nhìn Giang Vãn: "Vậy tại sao cô biết rồi vẫn tổ chức đám cưới với tôi!"
Giang Vãn nhìn về phía máy quay livestream ở xa, cười nói: "Không làm thế, làm sao cái bộ mặt xấu xí của anh lại có thể cho toàn dân cả nước thấy được!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sao-bang-khong-khoc/chuong-9.html.]
Lúc này, một nhóm người mặc đồng phục xông vào, đi thẳng đến trước mặt Mộ Bạch, quát: "Mộ Bạch, anh bị tình nghi hấp diêm, đi theo chúng tôi một chuyến!"
Mộ Bạch mặt mũi trắng bệch, điên cuồng giãy giụa: "Tôi không có! Tôi không có! Là Giang Khương quyến rũ tôi!"
Nhưng mặc kệ hắn chối cãi thế nào, cuối cùng vẫn bị dẫn đi.
Người nhà họ Mộ cũng hoảng loạn, khóc lóc đòi cảnh sát thả người, nhưng bị đẩy ra một cách vô tình.
Sau khi Mộ Bạch bị đưa đi, Giang Vãn ngẩng đầu lên, khẽ nói: "Giang Khương, cô nhìn thấy chưa? Kẻ xấu đã bị trừng phạt rồi."
Tôi bay đến bên cô ấy, muốn ôm lấy, nhưng chỉ có thể xuyên qua cơ thể cô ấy.
Lúc này, tôi thấy ông ngoại đến.
Ông vẫn mặc bộ quần áo hôm đó, tay cầm một túi bánh quy ô mai và một túi quýt rốn.
Giang Vãn thấy ông ngoại, hơi luống cuống, lí nhí gọi: "Ông ngoại..."
Có lẽ cô ấy lo ông nghe thấy chuyện về tôi.
Nếu nghe thấy, chắc ông sẽ đau lòng lắm.
Nhưng ông chỉ đi đến trước mặt Giang Vãn, hiền từ cười nói: "Vãn Vãn, con bé hôm trước đến thăm ông, hình như rất thích ăn bánh quy ô mai ông làm, cháu nhớ đưa cho con bé nhé."
Giang Vãn ngây người, nước mắt tuôn trào.
cô ấy nhận lấy đồ trong tay ông, nghẹn ngào không nói nên lời.
Tôi nhìn túi bánh quy ô mai, cũng khóc.
Ông ngoại nhìn thấy bố mẹ tôi, lại nói: "Con bé Vãn Vãn ngày xưa theo tôi sống khổ rồi, sau này trông cậy vào hai ông bà cả."
"À phải rồi, có thể cho tôi biết, cháu gái tôi bị bế nhầm khi nào thì về không?"
Đến lúc này tôi mới biết, thì ra từ sau khi tôi nói không muốn về, Giang Vãn đã nói dối thay tôi, nói tôi đi du học nước ngoài rồi.
Mẹ tôi nhìn Giang Vãn, rồi nói với ông ngoại: "Con bé tháng sau sẽ về ạ."
Một tháng sau, nhà họ Giang tìm người đóng giả tôi, đến gặp ông ngoại một lần.
Sau hôm đó, ông ngoại an lành ra đi.
Thì ra ông vẫn luôn chờ tôi.
Sau này, nhà họ Giang làm cho tôi một ngôi mộ mới, sau khi ông ngoại mất, họ lại chôn ông cạnh mộ tôi.
Tôi lơ lửng trên không, nhìn Giang Vãn vừa khóc vừa cười.
cô ấy lau bia mộ của tôi, khẽ nói: "Cô là sao băng của tôi."
Cho đến cuối cùng, linh hồn tôi dần tan biến.