Sao băng không khóc

Chương 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5fbz5TFRL6

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi rời bệnh viện, tôi lén đi một chuyến đến nhà ông nội.

Tôi đặt quả táo trước cổng nhà ông nội, để lại tấm thiệp chúc mừng có ghi tên Giang Vãn.

Ông nội phát hiện ra tôi, vội vàng đuổi theo.

Ông hỏi tôi là ai.

Tôi nói là bạn của Giang Vãn.

Ông lập tức cười toe toét, mời tôi vào nhà ăn cơm một bữa.

Đó là bữa cơm ngon nhất mà tôi từng được ăn trong đời.

Tôi muốn nói với ông biết bao rằng tôi là Giang Khương, nhưng tôi không dám.

Khi tôi chuẩn bị rời đi, ông nội đuổi theo ra, loạng choạng đưa cho tôi một túi cam rốn.

Ông nói ông biết Giang Vãn sống ở nhà họ Giang, chẳng thiếu thứ gì.

Nhưng Giang Vãn từng nói, thứ con bé thích ăn nhất là cam rốn do chính tay ông nội hái cho.

Tôi thật ghen tỵ với Giang Vãn, ghen tỵ vì cô ấy được trân quý như vậy.

Tôi hy vọng cô ấy có thể bình an vô sự, để ông nội cứ mãi nhớ mong, như vậy cũng tốt.

Tôi lang thang trên phố, nhìn dòng người qua lại.

Nhận ra mình không có một ngôi nhà nào.

Trước đây tôi từng có.

Nhưng tôi không trách Giang Vãn, đó không phải vấn đề của cô ấy.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Bây giờ tôi ngược lại còn có chút lo lắng cho cô ấy, liên hôn với Mộ Bạch, cô ấy thật sự sẽ hạnh phúc sao?

Giang Vãn đọc đến đây, giọng đã nghẹn ngào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sao-bang-khong-khoc/chuong-7.html.]

Mặt Mộ Bạch lập tức trắng bệch, hắn đột nhiên xông lên, giật lấy cuốn nhật ký trong tay Giang Vãn, ném mạnh xuống đất, gầm lên: “Đủ rồi! Đừng đọc nữa!”

“Nhà họ Mộ và nhà họ Giang liên hôn, tốt cho cả hai bên, không cần nghe cô ta ở đây nói linh tinh!”

Giang Vãn hít sâu một hơi, cố gắng khống chế cảm xúc của mình, cúi xuống nhặt cuốn nhật ký bị ném xuống đất.

Cô nhẹ nhàng phủi bụi trên bìa, cẩn thận ôm nó vào lòng, như thể đang ôm một bảo vật quý giá.

Cô nhìn Mộ Bạch, khóe môi nhếch lên một nụ cười châm biếm, “Mộ Bạch, tại sao anh không muốn tôi đọc tiếp? Có phải vì trang tiếp theo, có nội dung anh không muốn mọi người nghe thấy, đúng không?”

Tôi hơi sững sờ, sao cô ấy biết trang tiếp theo của tôi là gì?

Tại sao cô ấy lại làm như vậy?

Rõ ràng tôi cứ nghĩ, trong lòng cô ấy cũng đang oán hận tôi.

Mộ Bạch còn muốn ngăn cản, người dưới khán đài bắt đầu đứng dậy, “Đọc tiếp đi! Giang Khương đã c.h.ế.t rồi! Cô ấy đáng lẽ phải được trả lại sự trong sạch!”

Nghe vậy, tôi cũng bay đến bên cạnh Giang Vãn, khẽ nói: “Vãn Vãn, đọc tiếp đi.”

Cô ấy không nghe thấy, nhưng tay cô ấy lại chầm chậm lật sang trang tiếp theo.

—-

Ngày 31 tháng 12 năm 2024.

Bảy giờ tối, tôi nhìn thấy Mộ Bạch ở quán bar cạnh bệnh viện.

Lời này vừa dứt, ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về Mộ Bạch, “Ngày đó tôi nhớ rất rõ, chẳng phải là tiệc đính hôn của Mộ Bạch và Giang Vãn sao?!”

Lúc này, cả hội trường càng thêm ồn ào, “Thật sự là Mộ Bạch! Cái này cũng quá coi thường nhà họ Giang rồi!”

“Ngày đính hôn mà còn ra ngoài lăng nhăng, chẳng phải quá đáng sao!”

Mặt ông bà Mộ tái xanh, nhưng vẫn cố gắng chống chế: “Con trai chúng tôi chỉ là quá vui mừng, ra ngoài thư giãn một chút, người trẻ mà…”

Lời nói của họ còn chưa dứt, đã bị một trận la ó còn lớn hơn ngắt lời.

Giang Vãn không để ý đến lời giải thích của người nhà họ Mộ, tiếp tục đọc xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận