Ngày 15 tháng 10 năm 2024.
Hôm nay bạn gọi điện cho tôi, nói lâu rồi không gặp, mọi người tụ tập đi.
Tôi lừa cô ấy rằng dạo này rất bận.
Thực ra không phải thế, chỉ là tôi không dám đi mà thôi.
Hôm nay đi khám bác sĩ, tóc rụng càng ngày càng nhiều.
Tôi soi gương, phát hiện mặt mình hình như cũng hơi sưng.
Lẽ nào là do quá gầy sao?
Tôi không dám nghĩ kỹ.
Tôi đột nhiên nhớ lại, bà Giang từng nói với tôi, bảo tôi đừng quá gầy, bà sẽ xót lòng.
Nhưng giờ đây, hình như trong mắt bà hoàn toàn không có tôi nữa.
May mà, ở nhà không phải không có ai yêu tôi.
Dì Vương, người đã chăm sóc tôi hai mươi mấy năm nay, bà ấy đã nhận ra điểm bất thường của tôi.
Tôi tin dì.
Nhưng khi tôi đến gặp bố mẹ, lại thấy họ đang chọn váy cưới cho Giang Vãn.
Mẹ cười dịu dàng, chỉ vào một chiếc váy cưới đính đầy kim cương nói: “Chiếc này tuy chỉ ba triệu thôi, nhưng được cái kiểu dáng đẹp, Vãn Vãn mặc vào nhất định trông như công chúa.”
Bố ở bên cạnh gật đầu, hào sảng nói: “Của hồi môn của Vãn Vãn không thể keo kiệt được, chi bằng chuyển công ty và biệt thự dưới tên Giang Khương sang tên con bé, nhà họ Mộ bên kia nhìn vào cũng đẹp mặt.”
Tôi đứng ở cửa, như bị đông cứng lại.
Tim như bị ai đó bóp mạnh một cái, ngay cả hít thở cũng thấy đau.
Nói thật, tôi hơi sốc rồi.
Tôi hỏi xin hai mươi nghìn tệ thì mãi không thấy đưa, vậy mà một chiếc váy cưới của Giang Vãn lại trị giá tận ba triệu tệ.
Thế nhưng mà… tôi có tư cách gì mà oán trách đây.
Tất cả những thứ này, thật sự vốn dĩ thuộc về Giang Vãn mà.
Mẹ liếc thấy tôi đang đứng ở cửa, sự dịu dàng trên mặt liền biến mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sao-bang-khong-khoc/chuong-5.html.]
Chỉ ném lại một câu, “Mày lại muốn đến làm trò gì nữa đây?”
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Tôi há miệng, cổ họng lại như bị hòn đá chặn lại, “Con… con bị bệnh rồi, có lẽ… khá nặng.”
Bố sốt ruột xua tay: “Bị bệnh thì đến bệnh viện, tìm chúng tôi làm gì?”
Tôi ngẩn người một lúc, cuối cùng vẫn quyết định rời đi theo cách của mình.
Họ đã không quan tâm, vậy thì chuyện bệnh ung thư, nói ra còn có ích gì nữa.
Tôi nói rằng công ty và biệt thự dưới tên tôi có thể trả lại một phần cho Giang Vãn, nhưng không thể trả hết.
Tôi nghĩ, ít nhất như vậy, tôi còn có thể bán tài sản, để lại phần lớn tiền cho ông nội.
Phần còn lại, để lo liệu cho mình khi c.h.ế.t đi cho tươm tất.
Nhưng bố mẹ không đồng ý.
Ở nhà họ Giang hai mươi mấy năm nay, lần đầu tiên tôi thấy bố tức giận đến đỏ bừng mặt.
Ông chỉ vào tôi gầm lên, “Mày còn dám ra điều kiện? Cho mày ở nhà họ Giang hai mươi mấy năm trời đã là phúc lớn lắm rồi!”
Mẹ càng thẳng thắn hơn, “Giang Khương, những thứ đó vốn dĩ là của Vãn Vãn! Mày đừng hòng lấy đi một đồng nào!”
Hóa ra, chỉ cần họ phát hiện giữa chúng tôi không còn quan hệ huyết thống.
Thì tất cả, sẽ không còn thuộc về tôi nữa.
Bao gồm cả tình yêu của họ.
—
Giọng Giang Vãn rất nhẹ, nhưng lại như một quả b.o.m ném vào đám đông.
Có người dưới khán đài không nhịn được, hét lên the thé: “Dù cô ấy không phải con ruột, thì cô ấy cũng là người bị bế nhầm mà! Cô ấy có lỗi lầm gì đâu?”
“Ở cùng các người trong nhà họ Giang bao nhiêu năm như thế, sao có thể như một con ch.ó vậy, nói bỏ là bỏ, còn muốn cướp đồ của cô ấy đưa cho người khác!”
Bình luận im lặng một lúc, sau đó cũng cuộn lên điên cuồng: “Vậy, Giang Khương thực sự bị ung thư, nhưng cả nhà họ Giang đều không biết sao?”
“Trời ơi, Giang Khương không muốn rời nhà họ Giang cũng là chuyện bình thường thôi, nếu để ông nội biết, chắc không đau lòng c.h.ế.t đi được sao…”
“Những người chửi cô ấy lúc trước đâu rồi? Mau ra đây xin lỗi!”
“Tôi chỉ muốn biết, bây giờ mặt vợ chồng Giang gia có đau không?”