Sáng Thế Nguyên Thần
Chương 29 Đánh toàn lực
Chứng kiến chiến trận lớn đang diễn ra, Tống Ngọc và Vương Thừa Hải đều bắt đầu tập trung tinh thần lên mức cao nhất. Cả hai đều đang chú tâm quan sát, không muốn bỏ sót bất kì chi tiết nào. Dù sao, những người đang chiến đấu phía dưới đều là đối thủ lớn nhất của họ. Không chỉ ở đại hội này, mà còn là tương lai cạnh tranh ở học viện.
Hai người bọn họ vốn đang ở vị trí cách khu trung tâm không xa, từ nơi này có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng bốn người Lý Nguyên, Cổ Tinh Dạ, Triệu Cảnh Phong và Khương Hàn đang giao đấu. Tiếng đạn nổ liên miên không dứt, tiếng binh khí va chạm liên tục vang lên. Từng lớp linh khí rực rỡ các loại màu sắc liên tục xuất hiện, kéo theo đó là những lớp bụi mù bao phủ khắp chiến trường. Nếu không phải tu vi của Tống Ngọc và Vương Thừa Hải đủ cao thì cúng khó mà quan sát được trận này.
Tống Ngọc tay siết chặt trường kiếm lẩm bẩm nói.
“Bốn người này đều rất mạnh, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp. Nếu một đấu một với bất kỳ ai trong số họ, ta cũng không thể nắm chắc phần thắng được.”
Vương Thừa Hải chắp hai tay sau lưng cười nói.
“Đúng là bọn họ rất mạnh. Nhưng họ đã phạm phải một sai lầm rất lớn. Đó là dám đánh nhau lớn như thế này mà không để ý đến sự tồn tại của hai người chúng ta. Mấy người này thực sự nghĩ rằng đám thuộc hạ của họ có thể ngăn cản hai người chúng ta được sao? Chúng ta cũng không phải là không có thuộc hạ.”
Tống Ngọc nghe vậy gật đầu đáp lại.
“Không sai! Chỉ cần đến lúc bọn họ đánh nhau gần kiệt sức, hai ta để thuộc hạ của mình ngăn cản mấy tên thuộc hạ của bọn họ lại là có thể dễ dàng ngư ông đắc lợi. Đến lúc đó, ngươi muốn ra tay với bên nào?
Vương Thừa Hải nghe thấy Tống Ngọc hỏi vậy thì quay sang nhìn chiến trường một cách chăm chú. Sau một vài giây hắn nói.
“Đến lúc đó, ta muốn xuất thủ với Triệu Cảnh Phong và Khương Hàn. Ngươi thấy thế nào?”
Tống Ngọc như đã đoán trước được điều này, mỉm cười nói.
“Được! Vậy ta sẽ ra tay với Lý Nguyên và Cổ Tinh Dạ. Ta cũng muốn xem thử bản lĩnh của người được viện trưởng yêu cầu chuyển đến nơi này là như thế nào.”
Vương Thừa Hải gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Chợt, hắn nhíu mày nhìn về một góc gần đó nói.
“ Vậy còn mấy tên này thì sao? Tới lúc đó, nếu bọn chúng nhúng tay vào thì cũng khá là phiền phức đấy.”
Theo ánh mắt của Vương Thừa Hải, có thể thấy một nhóm khoảng hơn mười người đang đứng quan sát chiến trận ở gần đó. Nhóm người này chính là nhóm của ba tên Tụ Nguyên tầng chín còn lại của Yến Bắc Thành. Ba tên này núp ở góc này rõ ràng là cũng có ý định muốn ngư ông đắc lại giống như Tống Ngọc và Vương Thừa Hải.
Tống Ngọc liếc nhìn về phía ba người này nhếch miệng khinh thường nói.
“Ba tên phế vật lên cấp dựa vào tài nguyên mà thôi. Chúng ta chỉ cần phái ra vài tên thuộc hạ ngăn cản thuộc hạ của bọn chúng, tự khắc sẽ có người đến đối phó ba tên đó.”
Có thể thấy được, Tống Ngọc không để ba người này vào trong mắt. Cũng dễ hiểu thôi, ba người này tuy cũng là Tụ Nguyên tầng chín nhưng khí tức lại yếu hơn những người khác quá nhiều. Tống Ngọc thông qua một nguồn tin biết được ba người này chỉ khai mở được 12 kinh mạch đã đột phá. Vì thế hắn triệt để xem thường ba người.
Vương Thừa Hải cũng không ngạc nhiên với thái độ khinh thường của Tống Ngọc. Nhưng khi nghe câu nói phía sau, hắn bất ngờ hỏi.
“Ý ngươi là gì? Ai sẽ ra tay đối phó với mấy tên này chứ? Tuy bọn chúng phế vật nhưng dù gì cũng là ba tên Tụ Nguyên tầng chín mà.”
Tống Ngọc mỉm cười thâm ý hỏi.
“Ngươi quên là ngoại trừ Lý Nguyên và Vân Mộng, vẫn còn một người nữa có chiến lực ngang với mấy người chúng ta nữa sao?”
Vương Thừa Hải như nghĩ ra điều gì hỏi.
“Ngươi nói là Lâm Lạc. Hắn cũng đến đây sao? Bên cạnh hắn không hề có một tên thuộc hạ nào, hắn dám ra tay với ba tên kia sao?
Tống Ngọc nghe vậy đáp lại.
“Ta và Lâm Lạc đã làm giao dịch. Ta giúp hắn lấy điểm của ba tên này, hắn sẽ không xen vào chuyện của chúng ta. Như vậy, ngươi an tâm rồi chứ? Sẽ không còn kẻ nào có thể xen vào chuyện của chúng ta nữa đâu.”
Vương Thừa Hải bội phục nói.
“Ngươi tính toán rất tốt. Như vậy thì ta có thể yên tâm rồi. Khi nào thì chúng ta có thể phái người đi giúp Lâm Lạc xử đám người kia được?
Tống Ngọc ra hiệu phân phó nói.
“Không vội! Đợi khi chiến trận bên kia gần kết thúc rồi chúng ta phái người giúp hắn sau. Như vậy dù hắn có lấy được lượng lớn điểm thành tích thì cũng sẽ phải di chuyển sau chúng ta. Như vậy người chiến thắng sẽ chỉ có thể là ta hoặc ngươi. Lúc đó, hai chúng ta sẽ dựa vào bản thân mình cạnh tranh với nhau.”
Vương Thừa Hải sảng khoái gật đầu.
“Được! Cứ theo lời ngươi nói!”
Cả hai thống nhất kế hoạch với nhau, tiếp tục tập trung quan sát. Nhưng Tống Ngọc vẫn còn một số khúc mắc chưa nói ra. Hắn không chắc rằng Vân Mộng có còn bị thương thật hay không. Theo lý thuyết thì việc đến bây giờ Vân Mộng vẫn chưa hồi phục được là hợp lý, nhưng cũng không đến nỗi không thể ra trận chiến đấu như thế này. Việc Vân Mộng không xuất hiện khá bất hợp lý.
Dù suy nghĩ như vậy nhưng Tống Ngọc vẫn tiếp tục thực hiện kế hoạch của mình. Hắn vẫn tự tin vào thực lực bản thân và những thuộc hạ dưới trướng. Hắn không biết rằng, có hai người đã vô thanh vô tức đi qua đám thuộc hạ của hắn rời đi nơi này, khiến những nhân thủ được bố trí ở lại Long Môn bị loại thảm trọng.
Ở một vị trí khác, Lâm Lạc và Phong Viêm đang nấp sau một tảng đá quan sát chiến trường. Cả hai đều đang chờ đợi thời cơ để ra tay cướp điểm. Sau một thời gian, Phong Viêm bất mãn nhìn Lâm Lạc nói.
“Không phải ngươi bảo sẽ có người giúp chúng ta lôi kéo đám thuộc hạ của mấy tên kia mà. Sao hiện tại vẫn thấy gì cả? Liệu có phải là ngươi đã bị hắn lừa không?”
Lâm Lạc vẫn giữ dáng vẻ trầm tĩnh, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm về hướng vòng chiến trung tâm. Nghe thấy giọng bất mãn của Phong Viêm, hắn thản nhiên đáp lại.
“Ngươi đừng nóng vội! Tên Tống Ngọc kia chỉ là không muốn chúng ta xen vào trận chiến lớn kia mà thôi. Mặc dù ta và hắn đã thỏa thuận nhưng hắn vẫn cẩn thận sắp xếp sao cho khi mà hắn sắp ra tay với đám người bên kia mới để cho chúng ta đánh với mấy tên đến từ Yến Bắc Thành này. Hai ta cứ chờ là được.”
Phong Viêm vẫn còn khó chịu nói.
“Nhưng mà như vậy chẳng phải là chúng ta chấp nhận thua hai người bọn hắn luôn rồi sao. Nếu để Tông Ngọc và Vương Thừa Hải thuận lợi cướp được điểm trước chúng ta thì làm sao chúng ta có thể vượt lên được chứ.”
Lâm Lạc quay sang nhìn Phong Viêm thần bí nói.
“Ngươi nghĩ Lý Nguyên có thể dễ dàng bị hai tên kia chiếm tiện nghi sao? Triệu Cảnh Phong không lường trước được hai tên này sẽ núp ở phía sau ngư ông đắc lợi sao? Tống Ngọc và Vương Thừa Hải muốn đắc thủ thành công với hai người này cũng không dễ dàng gì.”
“Còn hai chúng ta đối phó ba tên này thì lại khác. Tuy bọn chúng cũng là Tụ Nguyên tầng chín nhưng ta cảm giác được khí tức của chúng khá yếu, hoàn toàn không phải là đối thủ của hai chúng ta. Chỉ cần giải quyết nhanh thì cơ hội lấy vị trí top 1 của đại hội của chúng ta vẫn rất lớn.”
Phong Viêm vẫn khó tin hỏi tiếp.
“Lý Nguyên thực sự mạnh như vậy ư? Nhìn qua trận chiến bên kia thì ta thấy hắn cũng đang đánh ngang tay với Cổ Tinh Dạ thôi mà. Lát nữa bị hai tên kia xen vào hắn lấy đâu ra lực lượng đánh tiếp nữa chứ. Dù sao hắn cũng chỉ có cảnh giới Tụ Nguyên tầng năm mà thôi.”
Lâm Lạc nghe vậy chỉ cười trừ nói.
“Ngươi lại xem nhẹ hắn nữa rồi. Cứ xem trận này đi rồi ngươi sẽ thấy bất ngờ.”
Dứt lời, Lâm Lạc quay sang tập trung quan sát trận đấu của Lý Nguyên, không tiếp tục để ý Phong viêm nữa. Phong Viêm thấy vậy cũng im lặng theo dõi. Hắn muốn xem xem bất ngờ mà Lâm Lạc nói đến là gì.
Nói thì dài nhưng thời gian những người này thảo luận cũng chỉ có vẻn vẹn vài phút mà thôi. Lúc này, trong trận chiến, Lý Nguyên và Cổ Tinh Dạ vẫn còn đang thăm dò lẫn nhau. Tiếng đao thương va chạm liên miên không dứt. Mỗi lần va chạm lại kèm theo ánh lửa tóe ra, cùng với làn sóng linh khí lan tràn ra ngoài.
Cả hai đều chưa dùng vũ kỹ nào, chỉ dùng thuần túy linh lực và khả năng vận dụng binh khí trong tay mình. Lý Nguyên tuy chỉ mới học dùng thương trong thời gian rất ngắn nhưng hắn được xem qua cách dùng thương của Âm Dương Thần Chủ, kỹ thuật dùng thương cực kỳ chuẩn xác. Còn Cổ Tinh Dạ tuy không có truyền thừa nhưng hắn đã dùng đao từ nhỏ. Hơn 10 năm luyện đao khiến hắn đã thành thạo binh khí này một cách điêu luyện.
Cổ Tinh Dạ liên tục xuất ra những nhát chém nhắm vào các vị trí yếu hại trên người Lý Nguyên. Mỗi một nhát chém đều mang theo lượng lớn kim linh lực màu hoàng kim khiến chúng trở nên sắc bén vô cùng. Dù vậy, bằng vào phản xạ nhanh nhẹn của mình, Lý Nguyên vẫn có thể dùng thân pháp Linh Ảnh Bộ của mình để né tránh, thi thoảng thì lại dùng cán thương của mình ra để đỡ. Trên thân thương được bao trùm ba loại linh lực hỏa, thủy, thổ. Ba loại linh lực kết hợp khiến cho Cổ Tinh Dạ cũng phải đau đầu.
Không để cho Cổ Tinh Dạ nắm giữ thế công, Lý Nguyên cũng nhanh chóng tìm cơ hội phản công mãnh liệt. Chỉ cần Cổ Tinh Dạ lộ ra một chút sơ hở thì Lý Nguyên liền vung thương đâm, quét một cách dứt khoát. Mỗi lần như vậy, Cổ Tinh Dạ đều bị chấn đông đến tê dại cả bàn tay, khó chịu vô cùng.
Thương vốn là vũ khí có ưu thế hơn nhiều so với đao kiếm trong chiến đấu nhờ vào khoảng cách và lực đạo của nó. Nhất là khi đao mà Cổ Tinh Dạ dùng lại là loại đơn đao khá nhẹ mà không phải là trọng đao. Ưu thế về lực đạo của thương lúc này lại càng rõ rang hơn bao giờ hết.
Trong những tình huống như thế này, thường thì người dùng đao sẽ phải tìm cách áp sát đối thủ để hạn chế khả năng dùng thương của họ. Nhưng Cổ Tinh Dạ lại khó mà làm được. Tốc độ và phản xạ của Lý Nguyên đều cực kỳ nhanh, khả năng cận chiến với quyền pháp của Lý Nguyên cũng không phải dạng vừa. Điều này khiến Cổ Tinh Dạ từ từ rơi vào thế hạ phong.
Thấy tình cảnh của mình ngày càng bất lợi, Cổ Tinh Dạ bắt đầu vận dụng tuyệt chiêu của mình. Một luồng linh lực mạnh mẽ được hắn ngưng tụ vào thân đao. Lần này không chỉ có kim linh lực mà còn cói cả hỏa linh lực cuồng bạo. Cổ Tinh Dạ nhìn về phía Lý Nguyên khiêu khích nói.
“Tiếp một chiêu này của ta. Kim Viêm Nhất Trảm.”
Một đao này lấy tốc độ cực kỳ nhanh chóng chém về phía của Lý Nguyên. Đao còn chưa đến thì một luồng hỏa kim linh lực hình vong cung đã từ thân đao bộc phát ra. Phạm vi to lớn kèm với tốc độ của nó khiến Lý Nguyên không kịp né tránh.
Đối mặt với một đao mạnh mẽ này, Lý Nguyên lựa chọn đón đỡ trực diện. Tay hắn đưa trường thương lên trước mặt, xoay tròn liên tục tạo thành một luồng gió xoáy nhỏ hấp thụ linh khí xung quanh. Thủy, thổ và thêm cả mộc linh lực mà Lý Nguyên ẩn giấu lâu nay đều được hắn vận dụng ngưng tụ vào vòng xoáy.
“Dụng Linh Thương Pháp - Tam Linh Thủ Hộ.”
Ba loại linh lực tạo thành một tấm thuẫn kiên cố hình tròn che chắn trước mặt Lý Nguyên. Thổ linh lực làm bộ khung chính. Bao quanh nó là một lớp dây leo từ mộc linh lực và một màn nước ngưng tụ từ thủy linh lực.
Đao khí của Cổ Tinh Dạ vừa va vào tấm thuẫn đã từ tự bị suy yếu dần. Cho tới khi tan biến thì cũng chỉ để lại trên tấm thuẫn một vết đao sâu khoảng chừng ba tấc. Nhưng ngay sau đó lại có một nhát đao chính diện của Cổ Tinh Dạ chém vào.
Nhát đao này mạnh hơn luồng đao khí vừa rồi rất nhiều. Chỉ vừa va chạm, lực lượng truyền qua đã khiến cho bàn tay Lý Nguyên ẩn ẩn có cảm giác tê dại, làm cho Lý Nguyên phải lui lại gần chục bước. Cổ Tinh Dạ thuận thế bổ thêm vài nhát đao khiến tấm thuẫn vỡ nát, đao chạm vào cán thương đang xoay tròn khiến nó dừng lại.
Ngay lúc này, Lý Nguyên dùng cán thương đẩy lệch đao của Cổ Tinh Dạ sang một bên, tay trái hắn ngưng tụ thành quyền.
“Bão Nguyên Kình”
Một quyền này Lý Nguyên đã dùng cả năm loại linh lực. Lực bạo phát mạnh mẽ khiến Cổ Tinh Dạ bay về phía sau gần bảy trượng.
Một màn này khiến mọi người cực kỳ bất ngờ. Không ít đệ tử đang quan sát không nhịn được thốt lên.
“Trời ạ! Lý Nguyên vậy mà có đủ năm loại linh căn tương ứng với ngũ hành. Thiên phú như vậy thật khiến người ta phải cảm thán. Người so với người thật là khiến người ta tức chết mà.”
Phải biết rằng, nếu như một người chỉ có nhiều linh căn thông thường thì điều số cũng chỉ đại biểu người đó có nhiều thủ đoạn hơn, chiến lực mạnh hơn người bình thường một chút mà thôi. Nhưng bù lại người này sẽ khó có thể đột phá cảnh giới vì cần nhiều năng lượng hơn người thường.
Nhưng đối với người có đầy đủ năm loại linh căn tương ứng với ngũ hành thì lại khác. Năm loại linh căn này có thể tương sinh tương khắc hỗ trợ lẫn nhau gia tăng tốc độ luyện, gia tăng uy lực đòn đánh, gia tăng khả năng hồi phục,…..
Ngay cả các vị trưởng lão khi quan sát thấy một màn này cũng cực kỳ vui mừng. Ánh mắt họ nhìn Lý Nguyên như một khối trân bảo. Một vị không nhịn được cảm thán.
“Tên nhóc này giấu cũng kỹ thật. Vậy mà mấy người chúng ta không ai phát hiện ra tiềm lực của hắn cả. Sắp tới, mấy người chúng ta cần phải sắp xếp toàn lực bồi dưỡng tên nhóc này. Tứ viện tranh đấu kì tới chúng ta có phần thắng rồi.”
Phải biết rằng, người có được ngũ hành linh căn hoàn chỉnh không ai là nhân vật đơn giản cả. Người gần nhất có được loại linh căn này chính là thành chủ đương nhiệm của Phách Thương Thành, chiến lực vang danh Bắc Vực - Bùi Tương Quân.
Ngoài ra, trong lịch sử còn có rất nhiều nhân vật khác có ngũ hành linh căn từng được tứ đại học viện bồi dưỡng. Không ai trong số họ không phải nhân vật vang danh một thời. Cũng bởi vì nghe được danh tiếng mấy người này nên Lý Nguyên mới dám bộc lộ toàn bộ thực lực của mình ra ngoài. Từ những gì mà hắn nghe được thì cao tầng học viện sẽ toàn lực bảo vệ và bồi dưỡng những người có thiên phú như vậy.
Tống Ngọc và Vương Thừa Hải đang quan sát lúc này cũng cực kỳ bất ngờ há hốc miệng. Nhưng rất nhanh sau đó, Tống Ngọc đã lấy lại bình tĩnh, ngay lập tức ra lệnh cho thuộc hạ của mình tấn công mấy tên của Yến Bắc Thành. Còn hắn và Vương Thừa Hải thì chuẩn bị ra tay. Tống Ngọc cảm giác được trận chiến này đã sắp đến hồi kết rồi.
Không chỉ trận chiến của Lý Nguyên, trận chiến của Triệu Cảnh Phong cũng đã dần đi đến hồi kết. Khương Hàn bị Triệu Cảnh Phong khắc chế hoàn toàn. Sở trường của Khương Hàn là phòng thủ phản công nhờ ưu thế thể tu của mình. Nhưng gặp phải Triệu Cảnh Phong thì hắn không thể làm điều đó.
Triệu Cảnh Phong gắn hai pháp bảo có hình dạng như tên lửa ở sau lưng mình khiến tốc độ của hắn nhanh hơn Khương Hàn rất nhiều, Khương Hàn không thể tiếp cận hắn được. Khẩu pháo trên vai Triệu Cảnh Phong lại có sát thương rất cao khiến Khương Hàn ăn không tiêu. Việc Khương Hàn bị thua chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Nhận thấy đám người Tống Ngọc đã hành động, Lâm Lạc và Phong Viêm cũng ngay lập tức xông ra. Cả hai đều vận dụng toàn lực, sử dụng tuyệt chiêu ngay từ khi xuất thủ. Mục đích rất rõ rang là muốn tốc chiến tốc thắng.
Tống Ngọc và Vương Thừa Hải đang tập trung quan sát chiến trường của Lý Nguyên, tùy thời muốn ra tay đắc thủ nên không để ý đến bên cạnh Lâm Lạc còn có một Phong Viêm thực lực không kém bao nhiêu. Cả hai đều cho rằng Lâm Lạc phải mất một thời gian không ngắn mới có thể kết thúc trận chiến này.
Lý Nguyên lúc này cũng đã cảm giác được một chút dị động ở khu vực xung quanh. Nhưng mặt hắn vẫn không đổi sắc, tay cầm trường thương từ từ bước về phía Cổ Tinh Dạ.
Không phải Lý Nguyên không muốn nhanh chóng kết thúc trận chiến này mà là bởi vì hắn đã tiêu hao không ít. Liên tục sử dụng hai loại vũ kỹ, trong đó Dụng Linh Thương còn là Ngũ Tinh cực phẩm, bản chất cao hơn tu vi của hắn tới ba cấp bậc. Nếu tiếp tục thi triển thế công thì linh lực còn lại của hắn sẽ không đủ để đối phó Tống Ngọc ngư ông đắc lợi. Vì thế nên Lý Nguyên mới từ từ di chuyển đến vị trí Cổ Tinh Dạ một cách chậm chạp. Trong lúc này hắn cũng đang vận dụng 128 đường kinh mạch của mình để hồi phục một cách nhanh chóng.
Tình cảnh của Cổ Tinh Dạ còn tệ hơn rất nhiều. Kim Viêm Trảm mà hắn vừa thi triển cũng là một vũ kỹ Ngũ Tinh Hạ Phẩm, tiêu hao không ít. Lại ăn một quyền của Lý Nguyên khiến hắn bị thương không nhẹ. Còn có đặc tính bạo phát lần hai của Bão Nguyên Kình khiến hắn phải dồn toàn lực ứng phó. Nếu không có bất ngờ xảy ra thì việc Cổ Tinh Dạ bị thua là điều chắc chắn.
Vừa triệt tiêu dư kình của Lý Nguyên, Cổ Tinh Dạ đã vội vàng lấy ra một viên Hồi Nguyên đan ăn vào trong miệng. Đan dược này có tác dụng giúp hồi phục linh lực một cách nhanh chóng.
Ăn xong đan dược, Cổ Tinh Dạ ngay lập tức cầm đao chỉ hướng Lý Nguyên, giọng điệu tức giận nói.
“Ngươi rất mạnh! Vậy mà có thể bức ta đến mức này. Nhưng kế tiếp, người thắng phải là ta.”
Nói rồi hai tay hắn bắt đầu kết ấn, làn da của hắn từ từ chuyển sang màu xám trắng một cách bất thường.
“Bí thuật - Thiết Bì”
Đây là một loại bí thuật ra tăng phòng ngự của Cổ gia, khiến làn da trở nên cứng cáp như kim loại trong thời gian ngắn. Vì bí thuật này tiêu hao linh lực quá lớn nên từ đầu Cổ Tinh Dạ không sử dụng đến, làm cho hắn ăn thiệt thòi như thế này. Bây giờ hắn quyết tâm bộc phát tất cả để có thể chiến thắng Lý Nguyên.
Chỉ trong nháy mắt, cả người Cổ Tinh Dạ đã trở thành màu xám trắng. Trên da hắn còn xuất hiện vẻ ánh kim như kim loại thông thường. Linh lực toàn thân vận động chuẩn bị cho một đòn toàn lực.
Thấy tình cảnh này, Lý Nguyên vẫn bình tĩnh, mặt không đổi sắc. Linh lực của hắn đã khôi phục gần hết rồi. Hắn nhìn Cổ Tinh Dạ chậm rãi nói.
“Vừa rồi ngươi đã ra chiêu trước, giờ đến lượt ta.”
Hai tay Lý Nguyên nắm chặt cây thương. Năm loại linh lực tương ứng với ngũ hành được hắn tỉ mỉ dồn vào mũi thương một cách hoàn hảo. Hắn nhảy đến trước mặt Cổ Tinh Dạ, một thương đâm ra.
“Dụng Linh Thương Pháp - Ngũ Linh Sát.”
Cảm nhận được sức mạnh của một thương này, Cổ Tinh Dạ không dám giữ lại chút nào, ngay lập tức dồn lực đánh ra vũ kỹ mạnh nhất của mình.
“Kim Viêm Loạn Trảm.”
Liên tục hơn chục đường đao từ tay của Cổ Tinh Dạ chém ra. Những nhát đao này tuy kém hơn một đao trước đó của hắn nhưng số lượng lại hơn rất nhiều. Cổ Tinh Dạ muốn dùng một chiêu này đánh lệnh mũi thương của Lý Nguyên, đồng thời hi vọng sẽ có một vài nhát đao có thể khiến Lý Nguyên bị thương.
Ngay lúc cả hai người chuẩn bị xuất chiêu, Tống Ngọc đã cảm giác được uy thế mạnh mẽ của chiêu này. Hắn suy đoán trận chiến sẽ kết thúc ngay sau đó. Lập tức, hắn ra hiệu cho Vương Thừa Hải.
“Đến rồi! Đây là cơ hội của hai người chúng ta.”
Cả hai không do dự chia làm hai phía lao vào chiến trường.