PHU QUÂN TA LÀ THỔ PHỈ KHÉT TIẾNG
Chương 4
"Nhưng nàng yên tâm, đợi khi nàng gả về đây, ta nhất định sẽ lấy nàng làm chính."
"Miên Miên, ta chỉ yêu nàng, ta chỉ sẽ cho nàng ấy một hài nhi. Những hài nhi khác, ta sẽ sinh với nàng hết."
"Miên Miên, từ hôm đó đến giờ, ta luôn mơ màng, không biết nói gì, làm gì, mãi đến khi mẫu thân ta cùng lão phu nhân Nguyễn gia quyết định, để ta cũng cưới nàng làm thê tử, ta mới tỉnh táo lại."
Nói đến chỗ tình cảm dâng trào, y lại kéo tay ta, giống như bao lần trước đây.
Ta né tránh.
Y lập tức buồn bã: "Miên Miên, nàng vẫn còn giận ta phải không?"
"Đây chỉ là một sai lầm thôi."
"Không ai muốn như vậy cả."
"May mắn là bây giờ mọi chuyện đã viên mãn, chúng ta vẫn có thể tiếp tục bên nhau."
Trong mắt y đầy vẻ lo lắng: "Miên Miên, ta biết chuyện này có chút khó lý giải nhưng nàng phải nắm lấy cái lớn, buông bỏ cái nhỏ. Cái lớn chính là chúng ta vẫn chưa chia lìa, cái nhỏ là trong nhà đã thêm một Nguyễn Linh."
"Thì ra nàng ấy ở trong một phủ với nàng, lại là muội muội của nàng, thật ra cũng không khó chấp nhận lắm phải không?"
Ta cúi đầu uống thuốc.
Ngoài thuốc thang, đại phu còn làm cho ta thuốc viên, có tác dụng an thần.
Y thấy vậy.
Thở dài: "Miên Miên, nàng muốn ngủ rồi sao, cũng tốt."
"Nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ đến chuyện lên núi nữa."
"Nàng biết đấy, trong am ni cô, mùa đông không có than, mùa hè không có băng, ngày nào cũng đều rất khổ cực. Mà nàng mùa đông sợ lạnh, mùa hè sợ nóng, nàng không chịu nổi đâu."
"Mẫu thân đã hứa với ta, sẽ mở một phủ riêng bên ngoài, chúng ta sẽ sống riêng."
"Mỗi tháng ta sẽ về một lần, đợi khi Nguyễn Linh sinh hạ hài tử, ta sẽ không đến chỗ nàng ấy nữa."
"Ngày tháng của chúng ta sẽ tốt đẹp thôi."
"Chúng ta sẽ có nhiều con."
"Giống như chúng ta từng nghĩ, con trai giống ta, con gái giống nàng."
Ta nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ sâu.
Đại phu dặn ta mỗi ngày uống một viên, ta đã uống ba viên.
7
Đến đêm khuya ta mới tỉnh dậy.
Tiểu nha hoàn canh đêm đang ngủ gục trước giường ta.
Ta đẩy nhẹ nàng ấy.
Nàng ấy giật mình tỉnh dậy.
Ta hỏi nàng ấy: "Thiếu gia đâu?"
Nàng ấy nói: "Thiếu phu nhân đến gọi, thiếu gia đã về rồi, thiếu gia rất lo lắng cho thiếu phu nhân."
Nói xong, nàng ấy vội vàng bịt miệng.
Nhận ra mình đã nói sai.
Thiếu gia đã dặn nàng ấy, trước mặt tiểu thư Nguyễn Miên, không được nhắc đến thiếu phu nhân.
Nha hoàn sợ hãi nhìn ta.
Ta không có cảm xúc gì, chỉ nói với nàng ấy: "Ta đói rồi."
Nàng ấy lập tức nói: "Ta đi nấu cơm."
Chạy nhanh hơn cả thỏ.
Ta gọi theo: "Mang thêm vài cái bánh bao nữa."
Không lâu sau, nha hoàn mang cơm vào.
Ta bắt đầu ăn, từng miếng từng miếng nhai chậm rãi.
Nha hoàn đợi mãi, rồi tựa vào cột ngủ thiếp đi.
Ta giấu bánh bao vào trong ngực.
Bước qua nàng ấy, đi ra ngoài sân.
Mở cổng sân, làm một ký hiệu đặc biệt trên cổng, truyền tín hiệu ra ngoài: "Chỗ này cướp được."
Ta tin rằng, hắn sẽ đến.
Thỏ già ba hang.
Ta không còn nơi nào khác để đi.