PHU QUÂN TA LÀ THỔ PHỈ KHÉT TIẾNG

Chương 1

1

 

Ta cầm kéo đ.â.m vào mặt Lư Tử Bân.

 

Mắt hắn ta hơi khép, ánh mắt âm hiểm, quát lên với ta: "Việc đã đến nước này, giãy giụa cũng vô ích, thà rằng ngươi hãy chấp nhận số phận, theo ta rồi cũng có ngày sống yên ổn."

 

Chấp nhận số phận?

 

Chấp nhận số phận mả nhà hắn ấy!

 

Cơn giận dâng lên tận đỉnh đầu, ta giật tay hắn ta ra, dựa vào một lòng dũng cảm, ta vung kéo đ.â.m điên cuồng vào người hắn ta, hết nhát này đến nhát khác.

 

Hắn chửi ta là con điên.

 

Muốn áp chế ta.

 

Nhưng căn bản không thể áp chế được, hắn ta chỉ còn cách nhảy nhót tránh né những đòn tấn công của ta.

 

Có những đòn hắn ta tránh được, có những đòn hắn ta không tránh được.

 

Đến khi ta mệt lả, ngồi xuống thở hổn hển.

 

Trên người hắn ta ít nhất có năm vết thương do kéo gây ra: đùi, cánh tay, ngực, mặt, chân.

 

Ta không quan tâm, chỉ mong hắn chết.

 

Nhưng hắn ta không chết, một đám người ồ ạt xông vào.

 

Cha ta, kế mẫu, thanh mai trúc mã của ta là Vương Vân Tế, kế muội Nguyễn Linh, cùng cha mẹ của Lư Tử Bân.

 

Lư mẫu nhìn thấy Lư Tử Bân đầy m.á.u thì ngất xỉu.

 

Lư phụ vội vàng đỡ con trai dậy, hét lớn gọi phủ y.

 

Cha ta nhíu chặt lông mày: "Dù hắn có lỗi với con, con cũng không thể ra tay tàn nhẫn như vậy được."

 

Toàn thân kế mẫu run rẩy, không dám nói lời nào.

 

Nguyễn Linh thì mặt đầy đau khổ: "Tỷ tỷ, ta biết trong lòng tỷ tỷ có oán hận nhưng ý trời đã định, sao tỷ tỷ lại nhẫn tâm đến thế? Biểu ca là con một của Lư gia, nếu huynh ấy có mệnh hệ gì, cả Nguyễn gia gia chúng ta..."

 

Nàng ta không nói hết câu, liếc nhìn cha ta.

 

Cha ta nổi giận: "Nguyễn Miên, hôm nay nếu Lư Tử Bân có mệnh hệ gì thì con chôn theo hắn luôn đi!"

 

Vương Vân Tế đầy xót xa, y liếc nhìn Nguyễn Linh, rồi bước đến bên ta, nắm lấy cổ tay ta: "Miên Miên, là ta đến muộn rồi."

 

"Hôn ước vốn là của hai ta nhưng sai lầm cũng xảy ra rồi, nếu nàng không thích cái tên Lư Tử Bân kia, không muốn sai lầm lại nối tiếp sai lầm thì ta sẽ đưa nàng về làm..."

 

Hắn nhìn về phía Nguyễn Linh, giọng lạnh lùng: "Đưa nàng về làm quý thiếp, Linh nhi nhất định sẽ đối xử tốt với nàng."

 

Trên người y toát ra mùi hoa lê, là mùi hương mà Nguyễn Linh thích nhất.

 

Ta buồn nôn, giật mạnh tay y ra: "Là sai lầm? Hay là mưu đồ từ lâu?"

 

Tròng mắt Vương Vân Tế giật giật, mặt mày đầy kinh hãi.

 

2

 

Cố liều nửa cái mạng còn lại, ta trở về phủ Nguyễn.

 

Lư Tử Bân chảy m.á.u nhiều, trông rất đáng sợ nhưng chỉ là thương tích ngoài da.

 

Tiếp theo chính là xử lý chuyện gả nhầm.

 

Vương gia phái người điều tra, đổ lỗi cho người khiêng kiệu chính.

 

Nhưng ai cũng biết gã chỉ là con tốt thí.

 

Người khiêng kiệu chính là do Nguyễn gia sắp xếp.

 

Ngay hôm đó đã bỏ trốn cùng tiền bạc.

 

Ý của Vương gia là, Nguyễn Linh tuy là kế nữ nhưng cũng là con gái của Nguyễn gia, gỗ đã thành thuyền thì họ nhận nàng làm con dâu.

 

Còn ta, từ nhỏ đã đính ước với Vương Vân Tế, lại lớn lên cùng y, tình cảm sâu đậm.

 

Nhưng dù sao ta cũng đã tiếp xúc với nam nhân khác, hủy hoại thanh danh rồi.

 

Bọn họ sẵn lòng đưa ta về làm quý thiếp, đợi khi có con trai, sẽ nâng lên làm bình thê.

 

Ý của Lư gia là, con dâu của họ bị Vương gia chiếm mất, lỗi tại Nguyễn gia, Nguyễn gia phải bồi thường cho họ một người, đưa ta qua đó, quỳ lạy Lư Tử Bân nhận lỗi, miễn cưỡng nhận ta làm thiếp.

 

Ý của cha ta là đã sai thì cứ sai luôn, đ.â.m lao phải theo lao.

Bạn cần đăng nhập để bình luận