Phải Làm Sao Đây? Tôi Đã Mang Thai Con Của Sếp!

8 (Hết)

Nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe của anh, tôi thực sự lo lắng rằng giây tiếp theo anh sẽ khóc. 

 

“Chuyện này… đứa bé này là của anh.” 

 

Tôi nghe thấy tiếng ly của chị Trương rơi xuống đất vỡ tan. 

 

“Của tôi?” 

 

Lục Tủy như sững sờ: 

 

“Ý em là, đứa bé trong bụng em là của tôi?” 

 

Tôi cảm thấy trạng thái của anh có chút kỳ lạ, đành cắn răng gật đầu. 

 

“Phải, là của anh.” 

 

Người đàn ông trước mặt nước mắt lăn dài trên má, rơi xuống đất. Anh cẩn thận nói: 

 

“Xin lỗi, anh chỉ là quá vui thôi. Vừa rồi có làm em sợ không? Đừng lo, anh… hu hu.” 

 

Bóng dáng cao lớn của Lục Tủy nhanh chóng quay người chạy vào văn phòng. 

 

Chúng tôi, những người ở ngoài văn phòng, ai cũng ngơ ngác. 

 

Anh ấy… khóc sao? 

 

Tôi chợt nhớ lại mỗi lần mắt anh ấy đỏ lên, hoặc là cúi đầu hoặc là rời đi. 

 

Hóa ra, đó đều là vì khóc? 

 

Tôi cảm thấy như lần đầu tiên thực sự hiểu rõ Lục Tủy. 

 

Biểu cảm của Thẩm Thư thật khó diễn tả, cậu ấy kéo kéo áo tôi: 

 

“Hay chị vào dỗ anh ấy đi? Dù gì Tổng giám đốc Lục cũng là đàn ông, lần này thì…” 

 

Lần này chắc chắn mất hết mặt mũi rồi. 

 

11

 

Trong văn phòng, Lục Tủy đang cầm khăn giấy lau nước mắt. Tôi bước tới ôm lấy anh. 

 

“Đừng khóc nữa, em vốn định nói với anh mà.” 

 

Anh hít mũi, quay lại ôm chặt tôi: 

 

“Xin lỗi, trước đây anh không nghĩ đến cảm xúc của em. Sau này anh nhất định sẽ làm một người bố tốt.” 

 

“Chuyện này…” 

 

Tôi có chút khó nói: 

 

“Chuyện anh khóc… hình như mọi người bên ngoài đều biết rồi.” 

 

Anh lắc đầu, chẳng bận tâm: 

 

“Không sao, em quay về là được.” 

 

Tôi và Lục Tủy lại quay lại với nhau. 

 

Chuyện chúng tôi đã hẹn hò hơn hai năm cũng không còn là bí mật nữa, các đồng nghiệp ai cũng kinh ngạc. 

 

Giờ tôi đã trở thành bà Lục, còn có một cậu con trai đáng yêu, rất giống Lục Tủy. 

 

Từ sau lần khóc trước mặt tôi, Lục Tủy như mở vòi nước, hễ có chuyện không vừa ý là lại rơi nước mắt. Tôi hoàn toàn không làm gì được anh. 

 

Anh dường như đã tìm ra điểm yếu của tôi, thậm chí ngay cả lúc không thỏa mãn, anh cũng phải khóc một trận. 

 

Tôi có thể làm gì đây? Đương nhiên là chiều theo anh rồi. 

 

Chồng của mình, tự mình phải cưng chiều thôi. 

 

Ngoại truyện 1 – Góc nhìn của Tiền Tiểu Tiểu 

 

Lục Nghiêu đã ba tuổi rưỡi, bình thường không hay khóc. Dù có không vui đến đâu cũng chỉ mím môi mà thôi. 

 

Tôi hỏi thằng bé tại sao không khóc. 

 

Lục Nghiêu trả lời như thế này: 

 

“Ba ngày nào cũng rơi kim đậu, con thấy mất mặt, con trai không được khóc.” 

 

Tôi: “…” 

 

Hôm đó, tôi tình cờ phát hiện một cuốn sổ tay trong ngăn kéo phòng làm việc, tên của nó là 'Nhật ký khóc lóc'. 

 

Tò mò, tôi mở ra xem. 

 

“Trường cấp hai thật khó quá, không muốn đi nữa. Hôm nay khóc hai phút.” 

 

“Xong đời rồi, thi không tốt. Khóc một phút.” 

 

“…” 

 

Tôi vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Trong này chắc là ghi lại thời gian khóc của Lục Tủy. 

 

Tôi tiếp tục lật xem, cuối cùng đến trang có liên quan đến tôi. 

 

“Tiền Tiểu Tiểu đồng ý hẹn hò với tôi, khóc năm phút.” 

 

“Tiền Tiểu Tiểu lại nói lời khiến tôi tức giận, hôm nay lén khóc ba phút.” 

Bạn cần đăng nhập để bình luận