Phải Làm Sao Đây? Tôi Đã Mang Thai Con Của Sếp!

5

Phòng riêng ở tầng ba, hành lang lúc này không có ai, tôi cũng không cần lo lắng như trước về việc bị phát hiện mối quan hệ giữa chúng tôi. 

 

“Còn anh thì sao? Anh còn chưa chia tay đã không kiểm soát nổi mà gọi tiếp viên rượu. Tôi ít ra còn đợi đến sau chia tay mới tìm người khác.” 

 

Anh có lẽ bị lời nói của tôi làm tổn thương, chậm rãi buông tay ra, nhưng giọng nói kiên định chưa từng thấy. 

 

“Tôi không gọi tiếp viên, là cô ta tự lấy được số của tôi.” 

 

Thực ra tôi tin Lục Tủy. Con người anh ấy cao ngạo, đến mức ngay cả khi bàn chuyện làm ăn cũng không muốn uống thêm một ly rượu nào. 

 

Nhưng vấn đề giữa chúng tôi không chỉ nằm ở một cô tiếp viên tên Phương Phương. 

 

Cô ta chỉ là ngòi nổ cho sự chia tay của chúng tôi mà thôi. 

 

Tôi vừa tốt nghiệp đã vào làm ở công ty của Lục Tủy. Khuôn mặt anh ấy hoàn toàn đúng với gu thẩm mỹ của tôi. 

 

Sự nghiêm túc và tận tâm trong công việc của anh ấy khiến trái tim tôi đập loạn nhịp. Vì vậy, tôi bắt đầu kế hoạch theo đuổi. 

 

Không chỉ thường xuyên nhắn tin hỏi thăm trên WeChat, tôi còn lén mang bữa sáng đến cho anh. 

 

Khi đó, tôi mang cả tấm chân tình dũng cảm lao vào vực sâu mang tên Lục Tủy, và cuối cùng, sau một năm nỗ lực, tôi đã nhận được hồi đáp từ anh. 

 

Anh trả lời tôi trên WeChat, dù không quá chính thức, nhưng tôi vẫn vui mừng đến mức rơi nước mắt. 

 

Nhưng giấc mơ thiếu nữ nào rồi cũng sẽ tỉnh lại. 

 

Lục Tủy không phải là người lãng mạn. Bình thường chúng tôi hẹn hò đều ở nhà, anh đọc sách còn tôi xem chương trình giải trí. 

 

Anh chẳng bao giờ quan tâm đến bất kỳ dịp lễ hay kỷ niệm nào, thậm chí vào ngày sinh nhật của tôi, anh đi công tác, chỉ gọi điện nói một câu xin lỗi. 

 

Dần dần, trái tim tôi nguội lạnh và tôi nói chia tay với anh. 

 

Tối đó, anh rất tức giận, cả hai chúng tôi đều uống chút rượu, trong lúc mơ hồ đã ngủ với nhau. 

 

Sau đó, anh chuyển đến nhà tôi, tôi cũng không nhắc đến chuyện chia tay nữa. Có lẽ mối quan hệ đã gần gũi đến mức này, chứng tỏ anh không hoàn toàn vô cảm với tôi. 

 

Nhưng anh vẫn như cũ, ngoài việc nhiệt tình trong “chuyện đó”, anh vẫn là một người lạnh nhạt, xa cách như trước. 

 

Tôi cảm thấy rất mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút. 

 

Thật ra tôi không định chia tay. Tôi muốn nói chuyện nghiêm túc với anh, chia sẻ những suy nghĩ trong lòng mình, cố gắng cứu vãn mối quan hệ này. 

 

Nhưng trong lúc anh đang tắm, tôi nhận được một cuộc gọi đến từ điện thoại của anh. 

 

“Anh Lục, tôi là Phương Phương đây, tuần trước ở phòng 306 của Hồng Tinh, anh còn nhớ không?” 

 

Câu nói đó khiến tôi như rơi xuống hầm băng, hoàn toàn mất đi lý trí. 

 

Những bất mãn tích tụ từ lâu bùng nổ ngay lập tức. Tôi ném điện thoại của anh, đứng trước cửa phòng tắm chất vấn. 

 

Anh quấn khăn tắm đi ra, giọng nói vẫn bình tĩnh như thường. 

 

“Tôi không quen cô ta.” 

 

Tôi tin lời anh nói, nhưng anh chỉ nói đúng một câu như vậy, giống như nhiều lần trước đây. 

 

Anh chưa bao giờ ôm tôi dỗ dành, chưa bao giờ an ủi tôi rằng đừng giận nữa. 

 

Tôi nhớ rất rõ mình đã vô cùng kích động, đập vỡ chiếc bình hoa trên bàn, sau đó bảo anh cút đi. 

 

“Chúng ta chia tay.” 

 

Nói ra câu này, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. 

 

Ngoài đôi mắt hơi đỏ, anh không có biểu cảm gì khác. Anh hỏi tôi có nghiêm túc không. 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận